Chương 395
Lâm Hổ Vương toát mồ hôi lạnh, cười khan: “Không… Không phải, tôi…”
“Anh đúng là ngang ngược thật, hở tý là giết người, coi thường mạng người thật, ai cho anh lá gan đó?”, anh hỏi.
Lâm Hổ Vương thấy người mình lạnh buốt, trời đang nóng nực mà hắn lại run lẩy bẩy, chỉ có thể cười khan: “Anh bạn, có gì từ từ nói”.
Ngô Bình lấy ra một cái thẻ chứng nhận rồi lắc lư trước mặt Lâm Hổ Vương, nói: “Mua sát thủ giết người, anh đã phạm pháp. Đây là giấy chứng nhận nghề nghiệp của tôi, anh đã bị bắt”.
Ai ngờ sau khi thấy thẻ chứng nhận của Ngô Bình, Lâm Hổ Vương đột nhiên có khí phách hơn hẳn, hắn bật cười: “Tôi còn tưởng cậu là ai, hóa ra là người của Bộ Công an. Anh cả tôi là Lâm Thiên Vương, chắc cậu cũng từng nghe nói đúng không? Anh ấy là đội trưởng của chiến đội Thần Ma trực thuộc Bộ Công an”.
Ngô Bình liền bật cười: “Ồ, anh là em trai của Lâm Thiên Vương à?”
“Đúng vậy, đều là người một nhà cả mà, ha ha…”, hắn bật cười, vô cùng đắc ý.
“Tiếc là tôi không quen anh trai anh”. Ngô Bình nói: “Thế nên anh phải chịu sự trừng phạt!”
Lâm Hổ Vương kinh ngạc: “Cậu…”
Hắn định nói gì đó nhưng Ngô Bình đã xuống xe, nhanh chóng rời đi.
Lâm Hổ Vương cười lạnh, hắn cứ nghĩ Ngô Bình sợ hãi trước thân phận của anh cả hắn, vừa nãy nói muốn trừng phạt hắn chỉ là mạnh miệng mà thôi.
“Hừ! Bộ Công an là cái thá gì!”. Sau khi nhổ một ngụm đờm ra, hắn đột nhiên thấy eo đau nhức nhưng cũng không quan tâm lắm mà nói với cấp dưới: “Về đã, ngày mai lại đi gặp Trần Lăng Sương tiếp!”
Lâm Hổ Vương quay về khách sạn, bang Long Xà ở đây đã chuẩn bị cho hắn mấy em xinh tươi. Hắn đang bực mình, vừa hay là lúc để thả lỏng tinh thần.
Hắn đẩy cửa phòng vệ sinh ra bắt đầu đi tiểu, nhưng hắn lại thấy eo đau nhức, khi cúi đầu nhìn thì hắn sợ tới nỗi chửi thề.
Hắn thấy mình tiểu ra chất lỏng màu sô-cô-la, hơn nữa phần eo càng ngày càng đau. Đáng sợ hơn là màu nâu sô-cô-la đó dần chuyển thành màu đỏ, hắn kêu lên thảm thiết, đầu óc trống rỗng, sau đó hắn ngất đi.
Nửa tiếng sau hắn được đưa lên xe cứu thương, đưa đến một bệnh viện lớn ở thành phố Vân Kinh.
Lúc này Ngô Bình đã quay về căn nhà trong khu biệt thự Thái Khang. Lâm Băng Tiên vẫn chưa nghỉ ngơi, khi thấy Ngô Bình cô ấy rất vui vẻ, vội vàng kể chuyện xảy ra mấy ngày nay cho anh nghe.
Ngày kia Lâm Băng Tiên sẽ đến Thiên Kinh tham gia chương trình tuyển chọn, vì thế là bà chủ Vệ Thanh Ảnh đã đích thân nói chuyện với cô ấy. Vệ Thanh Ảnh cho rằng vẻ ngoài của cô ấy tràn đầy khí chất, hơn nữa hát rất hay, khả năng sáng tác cũng tốt, thế nên quyết định dồn sức nâng đỡ cô ấy.
Vì thế mà Lâm Băng Tiên hưng phấn suốt một buổi tối không ngủ được. Cô ấy biết khả năng của công ty truyền thông Sơn Hải, một khi công ty chịu nâng đỡ cô ấy thì khả năng cao cô ấy sẽ nổi tiếng.
“Tốt lắm, em sắp trở thành ngôi sao lớn rồi đấy”, Ngô Bình cười nói: “Cố gắng lên, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh”.
Lâm Băng Tiên cười nói: “Anh Ngô, mẹ em sẽ đi cùng với em. Lần này đi Thiên Kinh có thể sẽ rất lâu, ít nhất cũng phải mất một tháng”.
Ngô Bình hỏi cô ấy đã sắp xếp xong chỗ ở chưa, Lâm Băng Tiên gật đầu, nói Vệ Thanh Ảnh đã sắp xếp xong rồi.