Chương 420
“Người kia là Tiêu Nhiễm Thanh, trùm ngành thực phẩm ở Giang Nam, tổng tài sản của tập đoàn Thanh Long là 2000 tỷ, tài sản của ông ấy cũng cỡ cả trăm tỷ. Ông ấy là một trong các khách hàng lớn của nhà họ Đường. Các món đồ sưu tầm của ông ấy hầu như đều mua của nhà họ Đường, tổng giá trị lên tới hơn chục tỷ. Nhưng mỗi năm giá đều tăng chóng mặt, giờ chắc phải 50 tỷ rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là đại gia!”
Sau đó, anh nhìn Nhậm San San rồi hỏi: “Nhà họ Nhậm có bao nhiêu cổ phần?”
Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Anh biết cô Nhậm à?”
Ngô Bình: “Anh từng chữa bệnh cho cô ấy”.
Đường Tử Di: “Nhà họ Nhậm chiếm 1.5 phần trăm, đều dưới tên của Nhậm San San hết”.
Ngô Bình: “Còn Kim Vĩnh Lợi thì sao?”
“Nhà họ Kim có 1.3 phần trăm, ban đầu nhà em đồng ý cho họ góp cổ phần là thấy nhà họ có tiềm lực mạnh về mảng phỉ thuý. Nhưng giờ xem ra, quyết định này sai lầm rồi”.
Buổi họp còn chưa chính thức bắt đầu nên mọi người chỉ uống trà và trò chuyện. Đột nhiên, Kim Vĩnh Lợi cao giọng nói: “Chủ tịch, chú không định giới thiệu nhân vật mới ạ?”, nói rồi, anh ta nhìn về phía Ngô Bình.
Đường Minh Huy cười nói: “Chú suýt quên đấy, đây là Ngô Bình, cổ đông mới của chúng ta”.
Mọi người nghe thấy thế thì đều ngạc nhiên, cổ đông mới ư?
Kim Vĩnh Lợi ngẩn người, sau đó nổi giận nói: “Chủ tịch đang đùa ạ? Chú định để một thằng nhà quê làm cổ đông ư? Nó có cổ phần không? Làm chức vụ gì trong tập đoàn?”
Nghe thấy thế, Đường Minh Huy bình tĩnh đáp: “Cổ đông Kim, cháu ăn nói cho cẩn thận. Ngô Bình là đối tác trong dự án vịnh Bạch Long. Nếu không có cậu ấy thì dự án không thể thi công được. Ngoài ra, cậu ấy còn là nhân vật quan trọng trong buổi họp hôm nay nữa”.
Sau khi biết Ngô Bình là người chủ chốt của dự án vịnh Bạch Long, mọi người lập tức dồn hết sự chú ý về phía anh. Dẫu sao dự án này cũng mang lại lợi nhuận lớn cho họ.
Nhậm San San im lặng nãy giờ chợt nói: “Bác sĩ Ngô, anh đổi nghề từ bao giờ thế?”
Giọng điệu của cô ấy có vẻ châm biếm, rõ ràng là không tin vào y thuật của anh.
Ngô Bình mỉm cười đáp: “Cô Nhậm, chúng ta lại gặp nhau rồi. Chữa bệnh vẫn là nghề chính của tôi, còn bất động sản chỉ là làm thêm thôi”.
Nhậm San San cười lạnh nói: “Xem ra anh lừa người khác cũng được không ít tiền nhỉ, không thì lấy đâu ra mà đầu tư?”
Thấy Nhậm San San châm chọc Ngô Bình, Đường Tử Di không nhịn được mà bênh vực anh: “Cô Nhậm chắc có hiểu lầm gì đó rồi, mới đây thôi, Mạc Lâm Thần đã chữa khỏi bệnh cho trụ cột nước nhà là ông Triệu ở thủ đô. Cô không biết chứ, tất cả các bác sĩ đều phải bó tay rồi đấy”.
Nhậm San San ngẩn ra: “Ông Triệu ư? Cô không đùa chứ?”
Đường Tử Di hờ hững nói: “Đùa sao được, nếu cô không tin thì cứ hỏi bạn bè của mình ở đó là biết ngay”.
Nhậm San San là một cô gái chính trực nên lập tức gửi tin nhắn đi ngay. Vài phút sau, cô ấy đã nhận được tin trả lời, trước đó ông Triệu mắc bệnh nặng, nhưng giờ thì đã khoẻ mạnh bình thường, tinh thần phấn chấn, vì được một thần y đến từ Vân Kinh chữa cho.
Nhậm San San thoáng kinh ngạc, nếu đúng là Ngô Bình giỏi đến vậy thì những gì anh nói lần trước cũng là thật ư? Anh có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy, để cô ấy không còn chán ghét đàn ông nữa sao?