Chương 611
Ngô Bình không chịu khuất phục, vừa khoẻ lại một chút là tập tiếp ngay cho đến khi trời sáng, anh đã mệt đến mức không cử động nổi, toàn thân đều vô cùng đau nhức.
“Hình như động tác này vượt quá tu vi của mình rồi”, Ngô Bình thở dài với vẻ không cam tâm.
Đột nhiên anh nghiến răng rồi lấy một viên Tử Vi Luyện Hình Đan ra uống, một luồng sức mạnh kỳ lạ lập tức thấm vào máu anh rồi di chuyển tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Ngô Bình lập tức mạnh như rồng như hổ, anh đứng dậy luyện tiếp. Động tác ấy vẫn rất khó, nhưng anh đã có thể giữ được vài giây, hơn nữa cảm giác hoa mắt chóng mặt cũng giảm bớt.
Mười giây, một phút, ba phút, khi anh có thể giữ động tác được mười phút thì đã vượt qua được ngưỡng khó khăn, ngay sau đó đã có thể giữ lâu hơn 20 phút, 30 phút rồi tới một tiếng.
Động tác này rất kỳ diệu, như thể giữa đất trời có một sức mạnh vô hình nào đó đang dội vào cơ thể anh. Nhưng Ngô Bình biết đó không phải là linh khí của tự nhiên, mà còn là loại sức mạnh cao cấp hơn, nhưng rốt cuộc là gì thì anh không rõ.
Anh mải miết tu luyện, không biết trời đã tối lúc nào. Tiết Thái Hổ sai người mang đồ ăn đến, bụng Ngô Bình đã đói meo, cũng đang định đi ăn chút gì đó.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, Đinh Mặc lại tới.
Hắn nhìn rượu thịt trên bàn rồi nói: “Tôi đã nhịn đói cả một ngày rồi, ăn chung được không?”
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi bê mấy món ăn ngồi sang một chỗ ăn.
Còn lại bốn món, Đinh Mặc không khách sáo mà ngồi xuống ăn ngay. Cả đồ ăn và rượu đều rất ngon.
Không gian yên ắng ai ăn phần người ấy, đột nhiên, hắn nhíu mày lại như đang đau đớn lắm.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Người có thể đánh anh bị thương chắc phải ở cảnh giới Võ Vương rồi nhỉ?”
Đinh Mặc cười nói: “Tối qua, tôi đã đến sào huyệt của Minh vương, lúc chuẩn bị chuồn thì bị ông ta đánh cho một chưởng”.
Ngô Bình: “Có thể thoát khỏi tay Minh vương chứng tỏ anh cũng giỏi đấy”.
Ngô Bình: “Giỏi gì đâu, tôi phải dùng khói mê mới chuồn được đấy. Thực lực của Minh vương khiếp hồn lắm, tôi không đọ lại được”.
Ngô Bình hỏi: “Anh trộm được thứ gì rồi?”
Đinh Mặc lấy một viên trân châu to bằng bàn tay đang phát ra tia sáng màu xanh nhạt ra.
Ngô Bình trố mắt nhìn: “Giao Đan?”
Đinh Mặc dựng ngón tay cái: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là Giao Đan”.
Ngô Bình bỏ đũa xuống nói: “Anh cho tôi đi, tôi sẽ nói cho anh biết trong đá Bàn Cổ có thứ gì”.
Đinh Mặc thờ ơ nói: “Giờ tôi không quan tâm nữa rồi”.
Ngô Bình lại cầm đũa lên ăn tiếp, ăn xong, anh lau miệng rồi tiếp tục tu luyện.
Đinh Mặc quan sát động tác của Ngô Bình rồi ngạc nhiên nói: “Đây là Vu Thức à?”
Ngô Bình hơi giật mình, trong phiến ngọc có nói về Vu Thức, đó là những động tác mà các thầy pháp thường làm để kết nôi mình với tự nhiên, sau đó kết hợp với thần chú sẽ tạo ra hiệu quả kinh ngạc.
“Đại khái thế”, anh đáp.
Đinh Mặc sáng mắt lên, sau đó học theo Ngô Bình. Nhưng hắn mới tập được một nửa động tác thì đã hét lên đau rồi ngã xuống đất co giật rồi.
Ngô Bình cười lạnh: “Định học lén à? Tìm nhầm mục tiêu rồi”.