Chương 615
Nửa tiếng sau, Tiết Thái Hổ đã quay lại rồi mời Ngô Bình và Đinh Mặc lên xe, sau đó 24 chiếc xe với đủ mọi kiểu dáng đã đi thành một hàng dài tới biên giới.
Ngô Bình, Tiết Thái Hổ và Đinh Mặc cùng ngồi trên một chiếc xe đi ở giữa.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô, đến nước Miến rồi chúng ta phải gặp một người là tướng quân Aung, quân của ông ta được trang bị tối tân lắm, có cả xe tăng, máy bay, tàu hoả, đó là một thế lực quân phản loạn khá mạnh”.
Ngô Bình: “Chắc vị tướng quân này có nhiều nguyên thạch lắm nhỉ?”
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Nhiều lắm, tôi đã tới kho hàng của ông ta rồi, bên trong chất cả đống nguyên thạch luôn, hoành tráng hơn sơn trang phỉ thuý của tôi nhiều”.
Nói đến đây, gã thoáng do dự một chút: “Tướng quân Aung là một người rất trọng chữ tín, nhưng ông ta có hai người vệ sĩ ghê gớm lắm. Mấy lần trước, hình như họ có ý chống đối tôi thì phải”.
Ngô Bình: “Sao? Tu vi của họ thế nào?”
Tiết Thái Hổ: “Một thời gian hình như là cao thủ cảnh giới Thần, người kia thì chưa ra tay nên tôi không đoán được, nhưng chắc cũng là cảnh giới Thần nốt”.
“Tại sao họ lại có ý chống đối ông?”
Tiết Thái Hổ cười trừ: “Tôi biết đâu, chắc họ thấy tôi ngứa mắt. Với những người có tu vi cao như vậy thì họ đau coi tôi ra gì chứ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu lần này họ lại gây sự với ông tiếp thì tôi sẽ ra tay chừng trị họ”.
Tiết Thái Hổ sáng mắt lên rồi cười nói: “Cảm ơn cậu chủ Ngô đã trút giận dùm tôi”.
Đường đi còn rất xa, đã thế lại ngoằn ngoèo nên xe không thể đi quá nhanh được. Đến trưa, họ mới đi xuyên qua biên giới rồi tiến vào nước Miến.
Đi qua biên giới rồi, họ lại đi thêm hơn ba tiếng nữa mới tới địa bàn của tướng quân Aung. Tướng quân Aung là một đại quân phiệt năm nay đã 59 tuổi.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã tiến vào thành phố mà tướng quân Aung cai quản, thành phố này cho người ta một cảm giác như một thị trấn nhỏ trong nước, nhưng phong cách khác hẳn. Vì ở đây có sòng bạc và nhiều trung tâm giải trí.
Nhiều năm gần đây, tướng quân Aung không còn quá tập trung vào mảng phỉ thuý nữa, vì mỏ đã sắp bị khai thác cạn kiệt, mười năm trước, ông ta đã chuyển hướng sang sòng bạc và du lịch rồi.
Đoàn xe dừng trước cửa một khách sạn tên là Thế giới mới, quy mô của khách sạn này rất lớn, có mười tầng thôi mà chiếm diện tích cả mấy chục mẫu.
Ngô Bình xuống xe rồi đi vào khách sạn, sau đó không nhịn được hỏi: “Ở nơi bé tẹo này mà cũng có khách sạn sang vậy hả?”
Tiết Thái Hổ cười nói: “Đây là khách sạn năm sao, phục vụ siêu tốt, đương nhiên giá cũng chát, giá một đêm thấp nhất 20 nghìn”.
Tiết Thái Hổ đã đặt phòng trước nên mọi người sẽ vào phòng nghỉ ngơi luôn.
Gã gọi đồ ăn rồi vừa ăn vừa nói: “Cậu chủ Ngô, anh Đinh, hai người đừng coi thường khách sạn này. Thế giới mới chỉ có mười tầng kinh doanh khách sạn thôi, từng tầng 11 đến 20 là sòng bạc, còn lại là trung tâm giải trí”.
Hình như Đinh Mặc đã biết nên nói luôn: “Sòng bạc ở đây làm ăn lớn lắm, nghe đâu mỗi năm lượng tiền đổ vào đây đều trên 300 tỷ, nhưng thu lại chỉ khoảng hai phần trăm là 6 tỷ thôi. Nếu tính thêm cả cho vay nặng lãi nữa thì mức lợi nhuận hàng năm là một con số trên trời, lời hơn buôn phỉ thuý nhiều”.