Chương 635
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, chọn một tảng đá cao mét rưỡi. Cái hốc trong tảng đá ấy chứa một bộ áo giáp mềm bằng kim loại. Bộ giáp mềm này được đặt trong hộp kim loại bằng phẳng, dệt bằng sợi kim loại và tám loại sợi khác, trông như một chiếc áo cổ tròn tay dài, có thể bảo vệ nửa thân trên.
Ngô Bình mặc áo giáp mềm vào, kích cỡ khá vừa vặn, bèn lẩm bẩm: “Áo giáp này không hề tầm thường, không biết hiệu quả thế nào nhỉ?”
Anh lấy dao găm ra, đâm thẳng vào cánh tay mình.
“Keng!”
Vào giây phút dao găm đâm vào người, áo giáp mềm trở nên cứng cáp lạ thường. Mũi dao găm gãy ngay, còn anh chẳng hề bị thương gì cả.
“Ể? Được đấy!”
Sau đó anh lại thực hiện Niêm Hoa Chỉ, Chỉ Phong đánh vào cánh tay trái. Song khi Chỉ Phong tác động vào áo giáp mềm, anh chỉ thấy nơi bị đánh vào hơi nóng lên, ngoài ra không còn cảm giác gì khác.
Mắt anh sáng rực: “Khá lắm. Đồ tốt!”
Tiếp theo, anh chọn ra bốn mươi sáu hòn đá từ một trăm hai mươi hai khối đá còn lại. Những hòn đá này không lớn, hòn lớn nhất to bằng quả dưa hấu, nhỏ hơn thì chỉ bằng nắm tay.
Anh cắt số đá ấy ra, bên trong mỗi hòn đá là một viên đá có màu sắc khác nhau, đó là tiên thạch! Bốn mươi sáu hòn đá, cắt ra bốn mươi sáu viên tiên thạch!
Tiên thạch là đồ tốt, dù bây giờ anh chưa cần dùng đến thì tương lai chắc chắn sẽ có lúc cần.
Sau khi cất tiên thạch vào, anh chọn ra ba mươi sáu viên đá trong số bảy mươi sáu khối đá còn lại, rồi cắt chúng ra.
Số đá này cũng có một điểm chung, ấy là bên trong chúng đều có một hạt châu màu vàng. Hạt châu chỉ to bằng quả nhãn, bề mặt có khắc tiên văn. Trên hạt châu còn có lỗ nhỏ, có lẽ trước đây chỉ người giàu mới đeo.
Lấy hạt châu ra, anh tìm một sợi chỉ chắc chắn và xâu ba mươi sáu hạt lại với nhau, trông giống như chuỗi hạt Phật vậy. Anh quan sát bên trong hạt châu, phát hiện trong các hạt châu đều chứa cấm chế cỡ nhỏ, không rõ sử dụng thế nào.
Lấy xong hạt châu thì trời cũng không còn sớm nữa. Anh thu dọn đồ đạc rồi trở về viện, luyện tập bộ đoàn thể thuật Bát cực đầu tiên. Với bộ đoàn thể thuật này, càng tu luyện, thể chất của anh càng tăng mạnh, có một nguồn năng lượng bí ẩn giữa trời đất đã xâm nhập vào cơ thể anh.
Sau nửa đêm, anh bắt đầu tập quyền. Tập đến rạng sáng, anh đột nhiên ngộ ra, lấy quyền ý làm nền tảng, dùng đoàn thể thuật để dẫn dắt. Một suy nghĩ loé lên trong đầu, anh nghĩ ra đứng tấn.
Đứng tấn chia làm năm giai đoạn, tiến hành từng bước một, nếu kiên trì, có thể tạo ra nền móng rất vững chắc.
Anh đích thân thực hành, lần lượt đứng tấn năm lần và điều chỉnh lại một chút. Đến khi trời sáng, năm thế đứng tấn đã thực hiện vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, lòng anh thoáng động, cảm thấy quyền ý của mình đã có tiến bộ, bước vào cảnh giới tiểu thành.
Luyện đến tiểu thành quyền ý, anh cảm thấy rất vui, bèn lẩm bẩm: “Hiệu quả tốt như vậy, nếu tạo ra được một loại quyền thuật mới thì mình đạt đến tiểu thành quyền ý rồi?”
Sáng sớm, quả nhiên Đường Tử Di mang bữa sáng đến, Đường Tử Yên cũng đi cùng cô ấy.
Lúc dùng bữa, Ngô Bình có hỏi đến Hồng Lăng, vì sau khi gọi đến thì chẳng thấy cô ấy đâu nữa. Đường Tử Di mới bảo, hôm trước Đông Phật tiên sinh đã đến đón Hồng Lăng đi truyền dạy cách tu hành cho cô ấy.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ thiên vị thật, đến giờ vẫn chưa dạy gì cho anh”.
Đường Tử Di mỉm cười: “Đông Phật tiên sinh còn bảo là ông ấy không có gì để dạy cho anh cả”.