Chương 663
Người đàn ông kia có kỹ năng nghe xúc xắc thần sầu biết âm thanh này chỉ có thể là cửa to nên hắn ta đáp: “Được, vậy tôi đặt cửa to!”
Ngô Bình: “Khoan đã, năm triệu tệ còn ít quá, chơi hẳn một trăm triệu đi”.
Đối phương càng cười rạng rỡ hơn, đáp: “Một trăm triệu? Được, vậy theo ý cậu!”
Hắn ta lấy ra một tờ chi phiếu, để lên bàn.
Ngô Bình hỏi Diệp Huyền: “Còn tiền không?”
Diệp Huyền lấy ra mấy tờ chi phiếu, có tờ một trăm triệu, có tờ hai trăm triệu.
Anh ta lấy ra tờ chi phiếu một trăm triệu tệ đập lên bàn, nói: “Mở đi”.
Người phục vụ nhấc cái chụp xúc xắc lên. Khi người phục vụ nhấc lên, Ngô Bình nhanh chóng dùng thị lực điều chỉnh con xúc xắc. Vốn dĩ là mười ba điểm, cửa to thắng nhưng giờ chỉ còn chín điểm, cửa nhỏ thắng.
Người đàn ông ngồi đối diện mặt biến sắc, nhìn đi nhìn lại. Không sai, là chín điểm. Nhưng không đúng, khả năng nghe xúc xắc của hắn ta là thiên hạ vô song, không thể sai được. Hơn nữa xúc xắc này hắn đã kiểm tra, không có vấn đề gì.
Hắn ta nheo mắt lại đánh giá Ngô Bình rồi hỏi: “Anh bạn luyện kungfu sao?”
Ngô Bình đáp: “Tôi luyện cái gì thì liên quan gì đến việc đặt cược?”
Đối phương cười lạnh: “Tôi nghe nói có một số cao thủ có thể dùng nội công làm rung bàn, thay đổi điểm số của xúc xắc. Anh bạn làm được việc này sao?”
Ngô Bình nhìn hắn ta đáp: “Anh nghi ngờ tôi ăn gian sao?”
Anh đứng dậy nói: “Thế này đi, tôi sẽ đứng ra xa, không chạm vào bàn. Anh thấy thế nào?”
Người đàn ông gật đầu: “Như vậy là tốt nhất!”
Diệp Huyền mỉm cười nhận lấy tờ chi phiếu, vòng cược thứ hai bắt đầu.
Nữ phục vụ lắc khoảng nửa phút thì hạ xúc xắc xuống mặt bàn. Người đàn ông kia suy nghĩ chừng mười giây rồi nói: “Tôi đặt cửa lớn! Lần này tôi cược hai trăm triệu tệ!”
Ngô Bình đáp: “Vậy thì tôi chỉ có thể đặt cửa nhỏ”, nói rồi anh cầm tờ chi phiếu ném lên bàn.
Nữ phục vụ mở cái chụp ra, tất cả mọi ánh nhìn dồn vào những con xúc xắc.
“Bảy điểm!”, DIệp Huyền cười lớn: “Tiền bối, người quá đỉnh!”
Thấy Diệp Huyền đã thu hồi vốn, người đàn ông kia mặt sầm lại, nhìn chòng chọc Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Cậu ăn gian kiểu gì vậy?”
Ngô Bình nheo mắt lại đáp: “Chú ý từ ngữ của anh, không có chứng cứ thì đừng có vu khống cho người khác”.
Diệp Huyền đắc ý nói: “Tôi nói với các anh rồi, nếu không chơi nổi thì cúp đuôi rời khỏi đây đi. Thua thì cũng thôi đi nhưng giờ lại còn ăn vạ. Như vậy chẳng phải ngớ ngẩn lắm hay sao?”
Người đàn ông kia nhắm mắt lại, suy nghĩ chừng ba mươi giây rồi nói: “Được, vậy chúng ta cược tiếp. Nhưng lần này tôi yêu cầu chúng ta sẽ dùng mười hai viên xúc xắc! Hơn nữa lần này sẽ cược ba trăm triệu tệ!”
Ngô Bình hỏi: “Mười hai viên xúc xắc thì chơi kiểu gì?”
Người đàn ông: “Đoán số lẻ, đoán xem có bao nhiêu con xúc xắc ra số lẻ. Đoán chuẩn thì sẽ thắng”.
Ngô Bình nhìn hắn ta, hỏi: “Nếu cả hai bên đều đoán sai thì sao?”
Người đàn ông: “Nếu cả hai đều đoán không chuẩn thì chơi lại”.