Chương 673
Anh ta dứt lời, người nhà họ Thiệu kinh ngạc, đặc biệt là Thiệu Bồi Trân: “Hành Vận, tao là ông mày, vậy mà mày muốn giết cả tao sao?”
Thiệu Hành Vận nhìn ông ta bằng ánh mắt hung hiểm: “Năm đó sao bố mẹ tôi lại chết? Chẳng phải do ông quá cay nghiệt với họ hay sao? Nếu ông không bắt họ nửa đêm hôm đó lái xe lên nhà máy thì họ có chết không? Còn nữa, ông quá thiên vị, ông không hề quan tâm đến tôi, trong mắt ông chỉ có Thiệu Tôn! Tôi hận ông, tôi muốn các người chết hết đi!”
Thiệu Bồi Trân tức đến nỗi run lẩy bẩy. Ông ta vô cùng yêu thương đứa cháu này, bao nhiêu năm nay dốc lòng dạy dỗ anh ta làm thế nào để quản lý doanh nghiệp, nhưng không ngờ anh ta lại căm hận mình đến vậy!
Ngô Bình: “Nói như vậy, Giáp Đoá Đoá thực ra không bị thương?”
Thiệu Hành Vận: “Đúng, vết thương của cô ấy chỉ là nguỵ tạo”.
Ngô Bình: “Sao phải làm rắc rối chuyện này lên vậy? Cứ trực tiếp giết người nhà họ Thiệu là xong mà?”
Thiệu Hành Vận: “Nếu như vậy thì đến tên ngốc cũng nghi ngờ là do tôi làm. Nhưng nếu có chuyện này thì người khác sẽ không nghi ngờ tôi”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Đúng là một kế hoạch hết sức hiểm độc, nhưng anh có từng nghĩ thực ra đối với Giáp Đoá Đoá, anh chẳng hề quan trọng?”
Thiệu Hành Vận sững lại một lát rồi đáp: “Không thể nào, Đoá Đoá rất yêu tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Vậy sao? Nếu yêu anh thì sao lại hạ cổ để thao túng tâm lý anh? Loại cổ này tên là Khống Tâm Cổ, có tác dụng ảnh hưởng đến ý chí của người khác, khiến họ bị hắc hoá, dần thay đổi tính cách”.
Thiệu Hành Vận sững sờ: “Cô ấy hạ cổ lên tôi sao?”
Ngô Bình: “Nếu không thì sao anh có thể hại người thân của mình được kia chứ?”
Nói rồi, anh nhìn sang Thiệu Bồi Trân: “Thiệu tiên sinh, việc này phải giao cho đội hình sự điều tra, sắp tới sẽ cần sự hợp tác của người nhà ông”.
Nói rồi, Ngô Bình đưa thẻ công tác của mình ra khiến Thiệu Bồi Trân kinh ngạc. Chàng trai trẻ này còn là đội trưởng đội Hình sự sao?
Ông ta vội vã gật đầu: “Vâng, chúng tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp điều tra!”
Ngô Bình lập tức xin Đào Như Tuyết số điện thoại của Giáp bà bà.
Anh gọi vào số đó, chừng mười giây sau có người nhấc máy. Từ điện thoại vọng ra giọng khàn đặc của một bà già.
“Ai đấy?”
Ngô Bình: “Giáp bà bà, tôi khuyên bà nên từ bỏ mưu đồ đối với nhà họ Thiệu, giải cổ độc, nếu không tôi sẽ không khách sáo với bà đâu”.
Bà ta giận dữ: “Cậu là cái thá gì mà dám nhúng mũi vào chuyện của tôi?”
Ngô Bình: “Người của Thần Võ Ti!”
Giáp bà bà trầm ngâm một lát rồi đáp: “Thần Võ Ti các người cũng nhanh tay thật đấy. Được, nếu các người đã nhúng tay vào thì tôi chấp nhận dừng lại”.
Ngô Bình: “Coi như bà thức thời, tôi ở nhà họ Thiệu đợi bà. Nếu bà qua đây giải cổ độc thì tôi sẽ không truy cứu vụ án này”.
Giáp bà bà thoáng do dự một lát rồi đáp: “Được, tôi sẽ tới”.
Thấy Ngô Bình chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã khiến Giáp bà bà khuất phục, Thiệu Tôn vừa kinh ngạc vừa bội phục. Anh ta hỏi: “Anh Ngô, Thần Võ Ti là gì vậy?”