Chương 712
Tô Phi cũng rất kinh ngạc, Ngô Bình lấy đâu ra thẻ VIP vậy? Nhưng lúc này cô ấy không tiện hỏi, vội nói: “Không cần đâu, một cái là được rồi”.
Mẹ Tô Phi hoàn hồn lại, cũng nói: “Phải, mua nột cái là được rồi, cảm ơn cháu nhé Tiểu Ngô”.
Sau đó bà ấy nhân lúc đang tính tiền liền kéo cô Chu đi vào nhà vệ sinh. Khi vào trong, bà ấy nói với vẻ hưng phấn: “Em à, không ngờ cậu ta lại giàu thế. Cái túi mấy trăm nghìn tệ mà mua không chớp mắt, xem ra chị đã hiểu nhầm cậu ta”.
Cô Chu nhíu mày, nói: “Chị à, em thấy chị cần phải thử thêm. Không chừng cậu ta đi mượn cái thẻ đó, giả làm người giàu thôi. Chúng ta tìm một cửa hàng nào mà không thể dùng cái thẻ đó ấy, sau đó chọn một món đồ nào thật đắt. Nếu cậu ta vẫn mua được thì khả năng cao là thật”.
Mẹ Tô Phi nghe cũng có lý, liền gật đầu; “Được, vậy để chị thử tiếp!”
Họ đi ra thì nhân viên đã đóng gói xong, Ngô Bình đang xách cái túi.
Mẹ Tô Phi cười nói: “Tiểu Ngô à, cảm ơn món quà của cháu. Cô vẫn luôn muốn mua một cái vòng tay phỉ thúy, cháu…”
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi xem vòng ngọc phỉ thúy”.
Ở tầng chín có một cửa hàng bán trang sức, anh nhìn biển hiệu tên “Cửa hàng trang sức Tam Sinh Duyên”, thầm nghĩ thật là khéo. Cửa hàng này thuộc một công ti trang sức thuộc tập đoàn Đường Thị, quy mô không lớn lắm, chủ yếu kinh doanh vàng bạc trang sức, đồ ngọc đá quý, mỗi năm có doanh thu vài tỷ.
Họ đến quầy bán vòng ngọc, Ngô Bình nhắn được một chiếc vòng tay khắc đầy hoa, giá một triệu tám trăm nghìn tệ.
Anh bảo nhân viên lấy ra, nhìn lướt qua rồi nói: “Cô ơi, cái vòng ngọc này hơi bình thường, cô cứ đeo đã. Nếu cô thích phỉ thúy thì cháu sẽ bảo người làm cho cô một cái vòng Đế Vương Lục, cái đó mới đẹp”.
Vòng ngọc này là bảo vật trấn tiệm ở đây, thế mà Ngô Bình lại nói nó “trông bình thường”, thế nên nhân viên hơi không vui, liền nói: “Thưa anh, đây là ngọc Mãn Lục Băng Chủng, được làm từ nguyên liệu tốt nhất. Còn vòng tay Đế Vương Lục mà anh nói thì giá trị lên đến hàng chục triệu tệ”.
Ngô Bình nói: “Đúng vậy, giờ rất khó mua được vòng tay Đế Vương Lục, thường chỉ được bán đấu giá”.
Nhân viên ngớ người, thầm nghĩ người này cũng có chút am hiểu, liền hỏi: “Chẳng lẽ anh có nguyên liệu làm vòng Đế Vương Lục sao?”
Ngô Bình nói: “Tôi tích góp được một chút”, sau đó anh liền cầm thẻ bảo nhân viên gói vòng tay lại.
Thấu Ngô Bình làm thế, Tô Phi suýt thì ngất đi. Cô ấy cắn răng, nói: “Mẹ, con nói thật nhé, con…”
Ngô Bình vội ngắt lời cô ấy, nói rất nghiêm túc: “Thưa cô, để cháu nói, thực ra cháu là con nhà giàu, nhà cháu có hàng chục tỷ. Tiểu Phi vẫn luôn giấu cô vì sợ cô không chấp nhận cháu. Xin cô hãy tin cháu, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Phi!”
Tô Phi sững người, mẹ cô ấy thì cười tươi rạng rỡ, nói: “Được, được, con nhà giàu thì có gì không tốt? Đó là kết quả phấn đấu của cha ông cháu mà. Hơn nữa cháu cũng rất tốt, trung thực, tinh tế, hài hước, cô rất vừa lòng!”
Dì Chu cũng cười nói: “Em đã bảo rồi mà, Tiểu Phi xinh thế kia thì thiếu gì thanh niên ưu tú theo đuổi con bé chứ? Chị ơi, giờ thì chị yên tâm rồi nhé?”
Mẹ Tô cười đến mức không khép được miệng rồi vội nói: “Ừ, chị vừa nhìn đã biết Tiểu Ngô này là thanh niên xuất sắc rồi”.
Dì Chu huých bà ấy một cái rồi nói: “Chúng ta mau đi thôi, đừng quấy rầy con trẻ”.
“Ừ ừ, Tiểu Ngô, Tiểu Phi, mẹ với dì đi trước đây, nhớ mai về nhà ăn cơm nhé”, bà ấy vẫy tay rồi rời đi cùng di Chu.