Thần Y Trở Lại

Chương 742

Chương 742

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Cô Trần, lần này tôi đến không phải vì chuyện hợp tác, mà tôi đã đưa một vị thần y đến đây”.

“Thần y?”, Trần Tử Du bật cười, vẻ mặt hoàn toàn không tin vào người được gọi là thần y này.

Phương Thiếu Xung vội nói: “Đây là thần y Ngô Bình. Thần y Ngô từng chữa bệnh cho Triệu Trụ Quốc”.

Trần Tử Du lập tức nhìn sang Ngô Bình, đoạn ngồi thẳng dậy, hỏi lại: “Ồ, anh từng chữa trị cho Triệu Trụ Quốc à?”

Ngô Bình đáp: “Phải”.

Trần Tử Du gật đầu: “Mời ngồi”.

Sau khi ngồi vào chỗ, Trần Tử Du lắc quyển sách trong tay, cười hỏi: “Anh Ngô có danh xưng thần y, hẳn là có điểm hơn người nhỉ?”

Ngô Bình: “Thần y thì không dám nhận, tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi”.

Trần Tử Du lại đồng tình với câu này của anh, đoạn bảo: “Có thể chữa bệnh cho Trụ Quốc, ắt có tài năng phi thương. Trung y chú trọng vọng, văn, vấn, thiết. Anh Ngô đã trò chuyện một lúc với tôi rồi, có biết được tôi mắc bệnh gì không?”

Ngô Bình đã sớm nhìn ra, sắc mặt của Trần Tử Du rất tái, tay chân ẩm lạnh, vẻ mặt mệt mỏi, khí huyết không đủ.

Anh đáp: “Có lẽ cô đã bị hoảng sợ cực độ vào bảy ngày trước. Vì quá căng thẳng, các chức năng trong cơ thể cô đã bị tổn thương. Đây không phải là vấn đề lớn. Cô có thể hồi phục sau khi nghỉ ngơi nửa tháng. Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô”.

Trần Tử Du cả kinh. Câu trả lời của Ngô Bình không sai một tí nào! Bảy ngày trước, Trần Tử Du đã bị hoảng sợ, chạy điên cuồng hàng nghìn mét, sau đó thì cả người uể oải, gặp ác mộng liên miên, nếu không đã chẳng đến ngôi nhà này để nghỉ ngơi.

Thế là Trần Tử Du không dám xem thường Ngô Bình nữa, bèn đáp: “Thần y Ngô rất tinh mắt, quả thật tôi đã bị hoảng sợ”.

Phương Thiếu Xung mừng rỡ: “Bây giờ cô Trần tin rồi chứ? Có thần y Ngô giúp đỡ, vấn đề của cô sẽ được giải quyết thôi”.

Ngô Bình chợt hỏi: “Thứ mà cô Trần gặp phải, chắc hẳn rất đáng sợ?”

Trần Tử Du biến sắc, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, im lặng hồi lâu mới hỏi lại anh: “Thần y Ngô, anh nghĩ trên đời này có thần không?”

Ngô Bình giật mình: “Thần ư?”

Trần Tử Du gật đầu: “Đúng vậy, thần!”

Ngô Bình không trả lời mà lại hỏi: “Có thể kể cho tôi đầy đủ chuyện đã xảy ra vào lúc đó không?”

Trần Tử Du gật đầu đáp: “Được”.

Sau đó, cô ta thuật lại tường tận chuyện đã xảy ra với mình vào hôm ấy cho Ngô Bình nghe.

Bảy ngày trước, Trần Tử Du tăng ca ở phòng thí nghiệm, đến ba giờ sáng mới lê tấm thân mệt mỏi về nhà. Tảng sáng, đường phố rất vắng vẻ. Khi xe chạy đến một ngã tư, Trần Tử Du bỗng thấy hoa mắt, cảm giác có người vụt qua trước xe mình.

Trần Tử Du phanh xe theo bản năng. Sau cú phanh gấp, cô ta nhìn thấy một bóng người tóc đen, áo trắng đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh toả ra hào quang thần thánh.

Cô ta ngẩn ra, bước xuống xe rồi nhìn chằm chằm lên bóng người lơ lửng ấy.

Đột nhiên,Trần Tử Du nghe thấy tiếng gào khóc thê lương vang lên phía sau. Vừa ngoái lại nhìn, cô ta đã thấy hàng nghìn bóng người gớm ghiếc đang lao về phía mình từ đằng xa.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất