Chương 798
“Tránh ra, cái dây chuyền của anh trông quê mùa quá. Tiểu Mai, em xem đi, đây là chiếc mề đay ngọc lục bảo, anh tốn rất nhiều tiền mới đấu giá được đấy, nó vô cùng hợp với khí chất của em”.
“Cút ra!”, một người đàn ông cao to đẩy tất cả mọi người ra, cười nói: “Tiểu Mai, anh biết em không thiếu tiền, em chỉ thiếu một người đàn ông có thể bảo vệ em thôi. Anh, cao thủ thế hệ trẻ đệ nhất Vân Đông sẽ bảo vệ em cả đời!”
Đám người này hoàn toàn không biết xấu hổ, nói đủ các câu sến súa, họ vây quanh Lý Mai như ruồi bu.
Khi thấy cô gái đó, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, anh lẩm bẩm: “Đó là thể chất Thiên Mị!”
Trên đời này có một kiểu phụ nữ, họ có sức hút cực lớn đối với đàn ông, thậm chí có thể nói là điên đảo chúng sinh, ví dụ như trong lịch sử có Dương Ngọc Hoàn, Trần Viên Viên. Những người phụ nữ này có thể khiến đàn ông mất lý trí, không tiếc thứ gì, tình nguyện làm tất cả cho cô gái đó. Kiểu phụ nữ đó chính là người có thể chất Thiên Mị, những người như họ mỗi trăm năm chỉ có vài người, vô cùng hiếm gặp.
Thể chất Thiên Mị xuất hiện ở đâu là ở đó sẽ có một đám đàn ông tranh nhau thể hiện, ví dự như bây giờ đã có một đám đàn ông vây quanh Lý Mai, hơn nữa có rất nhiều người quá đà, hoàn toàn không màng hình tượng.
Lý Mai chán ghét nhìn họ, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, các anh hãy nhường đường cho tôi”.
Đám đàn ông vội lùi ra, Lý Mai đi thẳng đến trước mặt Lý Vân Đẩu. Cô ấy nở nụ cười tươi tắn, nói với giọng làm nũng: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đến muộn mất rồi”.
Lý Vân Đẩu cười lớn: “Tiểu Mai à, cháu đến đúng lúc lắm, ông nội giới thiệu cho cháu một thanh niên vô cùng giỏi giang, đó là thần y Ngô”.
Lý Mai ngẩn người, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi gật đầu lễ phép, nói: “Xin chào thần y Ngô, tôi là Lý Mai”.
Ngô Bình đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Ngô Bình”.
Lý Mai nhìn tay anh, bóng loáng tựa ngọc, làn da rất đẹp. Bình thường cô ấy không bắt tay với đàn ông, nhưng lúc này lại muốn sờ tay Ngô Bình, cảm nhận làn da trơn nhẵn của anh.
Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm nhận được đôi bàn tay nhẵn mịn mà hơi lành lạnh của Lý Mai, vô cùng mềm mại.
Trong cảm nhận của Lý Mai, tay Ngô Bình to rộng và mạnh mẽ, cô ấy có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ từ đôi bàn tay ấy và cả sự tự tin mãnh liệt, cảm giác kỳ diệu ấy khiến trái tim cô ấy khẽ run lên.
Cô ấy vẫn còn trẻ, nhưng đã gặp rất nhiều nhân vật tầm cỡ. Dù là nhân vật lớn ở tỉnh, ở thủ đô hay là tỷ phú hàng trăm tỷ cũng đều không có khí chất như của Ngô Bình.
Hai người đều chìm đắm vào cảm giác này, cái bắt tay này kéo dài suốt mấy giây, sau đó Ngô Bình thả tay ra trước.
Lý Mai hơi đỏ mặt, nói: “Thần y Ngô làm việc ở bệnh viện nào vậy?”
Ngô Bình nói: “Tôi hiện giờ không đi làm”.
Những người đàn ông xung quanh đều phát điên, bởi Lý Mai chưa bao giờ bắt tay với họ, thế mà giờ lại bắt tay với một thằng nhãi không biết chui từ đâu ra suốt mấy giây, sao họ có thể chấp nhận được!
Một người đàn ông đeo kính trong số đó nghe thấy Ngô Bình là bác sĩ thì không khỏi nói: “Ha ha, một người tốt nghiệp xong còn chưa được vào làm ở bệnh viện mà dám tự xưng là thần y? Tôi nghe không rõ hay là có người đang giở trò lừa gạt vậy?”
Lý Đông Hưng liền đứng ra giải vây cho Ngô Bình: “Cậu Thang, thần y Ngô có y thuật vô cùng cao siêu, tôi có thể làm chứng”.