Chương 825
Sau đó gã đi lên lầu, mấy phút sau đã quay lại nói: “Ông trẻ cho phép anh lên lầu”.
Ngô Bình đi theo gã thanh niên lên tầng ba của quán rượu. Đó là một gian phòng rất lớn, trong phòng có hơn chục người, đa số đều còn trẻ, còn có vài người độ tuổi chỉ cỡ thiếu niên và hai người trung niên.
Đám người này đang chè chén vô cùng ồn ào. Trong đó có một thanh niên trông còn rất trẻ, để tóc dài, gầy gầy, miệng ngậm điếu thuốc vừa nhìn là biết hạng công tử bột quần là áo lượt. Thanh niên đó nói với đám người xung quanh: “Ăn uống nhanh lên, lát nữa ông đây còn phải đi tận hưởng “chiến lợi phẩm” mới bắt được hôm nay. Mẹ nó, quá đẹp, huyện của chúng ta làm gì có ai đẹp như cô ấy”.
“Ha ha, ông trẻ, lần này số hên quá. Lát nữa phải mềm mỏng dịu dàng một chút, đừng làm tổn thương mỹ nhân đấy”, một gã đàn ông trung niên nói bằng giọng thô bỉ.
Gã thanh niên được gọi là “ông trẻ” lúc này đã chú ý đến Ngô Bình. Cậu ta nghi hoặc soi xét anh một lượt rồi hỏi: “Là anh tới tìm tôi sao?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Là ông trẻ đó sao?”
Gã thanh niên đứng dậy đáp: “Hình như tôi không quen anh”.
Ngô Bình: “Trước đây thì không, nhưng giờ sẽ lập tức quen ngay thôi”.
Ông trẻ cau mày đáp: “Mẹ kiếp, không quen biết gì mà đòi đến gặp tao? Đao Tử, cho nó một trận!”
Một thanh niên đứng lên từ bên cạnh ông trẻ. Gã thanh niên này cao chừng một mét tám mươi lăm, trông vô cùng hung hãn. Hắn chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ, trên người xăm trổ chằng chịt. Hắn ta đứng dậy rồi lao về phía Ngô Bình, vươn tay định nhắm vào đầu anh.
Nắm đấm của hắn vừa đến gần, Ngô Bình nhẹ nhàng né sang một bên khiến hắn theo quán tính phi ra ngoài, lao vào cửa sổ thuỷ tinh rồi rơi thẳng từ tầng ba xuống tầng một. Một tiếng động lớn vang lên, hắn ngã lên nóc một chiếc xe ô tô.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, đứng dậy hết.
Ông trẻ mặt biến sắc: “Thằng ranh, mày dám tới kiếm chuyện sao? Biết tao là ai không?”
Ngô Bình mặt không cảm xúc đáp: “Cậu là kẻ sắp chết đến nơi rồi”.
Ông trẻ nổi trận lôi đình, gầm lên: “Lên cho tao, đánh chết nó!”
Một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi lấy ra một khẩu súng. Nhưng ông ta vừa rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng thì một làn gió luồn qua tay, ông ta thét lên một tiếng đau đớn rồi khẩu súng rơi xuống đất còn ông ta thì nhảy lùi lại đằng sau.
Ngô Bình một chân giẫm nát khẩu súng, sau đó đi tới trước mặt ông trẻ. Anh túm lấy gáy cậu ta nhấc bổng lên. Ông trẻ kêu lên thảm thiết, vùng cổ vô cùng đau đớn.
Ngô Bình mặt không cảm xúc, hỏi: “Cậu nhốt cô gái đó ở đâu? Nói ngay!”
Ông trẻ vừa đau vừa nóng máu, chửi: “M* nhà mày, mày chết chắc rồi, tao là người nhà họ Thạch…”
“Rắc!”
Ngô Bình dùng tay còn lại đập nát cổ tay trái của ông trẻ khiến cậu ta đau đớn đến phát run lên, nước mắt nước mũi thì chảy ròng ròng. Những người còn lại sợ hãi đứng im không dám nhúc nhích. Ngô Bình dùng sát khí để doạ họ khiếp sợ.
“Tôi hỏi lại một lần, cô ấy đang ở đâu?”, giọng anh vô cùng lạnh lẽo.
Ông trẻ kêu la thảm thiết: “Ở pháo đài nhà họ Thạch”.
“Pháo đài nhà họ Thạch? Đó là chỗ quái quỷ nào?”, anh cau mày hỏi.