Chương 828
Ngô Bình động lòng: “Cho tôi?”
Thạch Côn: “Đúng! Nhà họ Thạch có không dưới 300 tỷ trải rộng khắp Giang Bắc. Tôi sẽ bảo họ bán cho cậu với giá rẻ nhất, xin đại tông sư cho họ được tiếp tục sống”.
Ngô Bình do dự vì điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng anh biết cao thủ ở Giang Bắc không chỉ có một mình Thạch Côn, một khi anh tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thạch thì chắc chắn sẽ bị gây hấn và chịu nhiều áp lực.
Thạch Côn ho ngày càng nhiều hơn, sau đó lảo đảo gục xuống nói: “Đại tông sư, tôi không còn nhiều thời gian nữa, xin cậu hãy suy nghĩ nhanh lên”.
Ngô Bình chợt vỗ vào lưng Thạch Côn, ông ta ngừng ho, còn anh nói: “Ai bảo ông sắp chết hả?”
Thạch Côn ngẩn ra: “Rõ ràng không thể hoá giải Ngưng Huyết Chỉ mà?”
Ngô Bình cười lạnh: “Người khác thì không, nhưng tôi thì có! Tôi không giết ông là vì tôi không đủ sức tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thạch. Hay thế này đi, tôi tha mạng cho ông, nhưng hàng năm nhà họ Thạch ông phải nộp cho tôi một nửa lợi nhuận”.
Thạch Côn ngây ra, ông ta cứ nghĩ mình chết chắc rồi, ai ngờ Ngô Bình lại cứu mình, giờ ông ta không biết nên vui hay nên buồn nữa.
“Cảm ơn đại tông sư khai ân, tôi đồng ý với điều kiện của cậu”, Thạch Côn khom người xuống.
Chát!
Ngô Bình tát ông trẻ ngã xuống đất rồi cười lạnh nói: “Cậu vừa nói gì? Chờ tôi chết thì sẽ chăm chóc cho bạn gái của tôi ư?”
Ông trẻ sợ hết mức run cầm cập: “Đại tông sư, tôi sai rồi, tôi đáng chết!”, nói rồi, cậu ta liên tục vả vào mặt mình như thể cái mặt này không phải của cậu ta, chẳng mấy chốc khoé miệng đã rớm máu.
Ngô Bình hừ nói: “Vì có tiền rồi nên tôi không đánh chết cậu nữa! Nói mau, người đâu?”
Ông trẻ vội vàng lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó, ngay sau đó, một chiếc xe đã đi tới, tài xế bị thương và Đường Tử Di đang nhăn nhó bước xuống xe.
Đường Tử Di rất mạnh mẽ, cô ấy luôn trấn tĩnh, vì biết chắc chắn Ngô Bình sẽ đến cứu mình. Nhưng lúc xuống xe nhìn thấy Ngô Bình, mắt cô ấy vẫn đỏ hoe, cô ấy chay nhanh rồi ngả vào lòng anh.
Ngô Bình an ủi: “Tử Di, không sao rồi, giờ em tha hồ xử lý cậu ta”.
Đường Tử Di ngoái lại nhìn rồi đi tới cạnh ông trẻ, sau đó nhấc đôi giày cao gót lên đá ông trẻ kêu oai oái.
Thấy chắt mình bị hành hạ như vậy, Thạch Côn rất đau lòng, nhưng ông ta không dám tiến lên ngăn cả, chỉ biết quay mặt đi. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Đường Tử Di đánh đã tay xong thì mới nguôi giận, sau đó lại bổ nhào vào lòng Ngô Bình.
Ngô Bình ai ủi cô ấy thêm một lúc thì cô ấy mới chịu buông tay rồi hậm hực nói: “Tên này đúng là đáng đánh, để đua xe mà dám cho người chặn đường. Em tranh cãi mấy câu thì cậu ta cho người đánh tài xế của em rồi còn nhốt em lại nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Đúng là đáng đánh thật, lát anh lại dạy cho cậu ta một bài học nữa”.
Ông trẻ nghe tra tấn vẫn chưa kết thúc mà sợ hết hồn, cậu ta đang vô cùng hối hận, tại sao mình lại dây vào cô gái này chứ! Đúng là ngu quá mà!
Ngô Bình nhìn ông trẻ rồi hỏi: “Cậu tên là gì?”
Ông trẻ vội đáp: “Tôi là Thạch Tông Bảo”.
Chương 829:
Đường An nhìn người tái xế rồi ngẩn ra, sau đó phẫn nộ: “Đường Tập! To gan lắm, dám ám sát cô chủ, chán sống rồi phải không?”
Đường Tập ngẩn người rồi nói: “Sếp, rõ ràng anh đã ra lệnh thế mà?”
Đường An nổi điên: “Khốn kiếp, tôi ra lệnh cho cậu lúc nào?”
Đường Tập lấy một phong thư ra, bên trên có con dấu, hắn mở phong thư ra rồi nói: “Sếp, đây là nhiệm vụ mà chúng tôi nhận được”.
Đường An sầm mặt nói: “Ngu dốt, có người vu vạ cho tôi mà cậu không nhận ra à?”
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Anh An, cách giải thích của anh không đủ thuyết phục”.
Advertisement
Đường An hít vào một hơi lạnh rồi hung dữ nói: “Băng Vân, anh sẽ tra chuyện này rõ ràng, em cứ chờ tin đi”.
Đường Băng Vân: “Anh An, em tin anh”.
Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi nói: “Đường An, người của anh đã đâm nát xe tôi, anh định đền thế nào?”
Đường An ngẩn ra hỏi: “Ai thế Băng Vân?”
Đường Băng Vân đỏ mặt, vì cô ấy vẫn đang ngồi trên đùi của Ngô Bình: “Anh ấy là Ngô Bình, bạn của ông đấy”.
Nghe thấy thế, Đường An ngạc nhiên nói: “Bạn của ông , không thể nào…”
Ngô Bình: “Chiếc xe ấy của tôi đắt lắm đấy, anh nhớ phải đền cho tôi”.
Đường An đen mặt: “Biết rồi, tôi sẽ đền cho cậu hẳn hai cái”.
“Ok”, Ngô Bình cười nói.
Đường Băng Vân: “Anh An, nếu có người cố tình gây chia rẽ bọn mình thì chắc anh đang gặp nguy hiểm đấy”.
Đường An cười lạnh: “Người có thể giết được Đường An này còn chưa ra đời! Băng Vân, em cũng phải cẩn thận đấy, nhớ giữ liên lạc với anh”.
Đường An ngắt máy, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Đường An này có thực lực ra sao?”
“Bảy năm trước, anh ấy đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, còn giờ thì tôi không biết”, Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình thở dài: “Xem ra tôi bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành của nhà cô rồi”.
Nói rồi, anh tránh sang một bên cho Đường Băng Vân ngồi xuống hàng ghế đằng sau.
“Tôi sẽ cố nắm được Thiên Sát, chỉ cần làm được thì tôi có thể phản công lại”.
Ngô Bình: “Cô có thể lôi kéo thêm Đường An”.
Đường Băng Vân thở dài: “Giờ tôi không dám tin ai hết, Đường Môn đang tranh giành quyền lực dữ lắm, anh không thể tưởng tượng được đâu”.
Ngô Bình: “Ừm, vì thế dù ông cô có khôi phục tu vi thì chắc cũng không thay đổi được gì”.
Dứt lời, anh bảo Đường Tập tiếp tục lái xe, anh quyết định sẽ trưng dụng chiếc xe này luôn.
Ngô Bình nói: “Băng Vân, hành động của chúng ta rất bí mật, sao thuộc hạ của Đường An biết được vị trí của mình?”
Đường Băng Vân: “Trên người của đệ tử Đường Môn có định vị, tiện cho việc chỉ huy thống nhất nên anh ấy hoàn toàn có thể tìm thấy tôi”.
“Ai chỉ huy? Đường An à?”