Chương 903
Ngô Bình đáp: “Chị cậu đã nói rồi, tạm thời sẽ tha cho bố cậu một con đường hoàn lương. Tôi hy vọng sau này bố mẹ cậu tránh xa cô ấy ra một chút, không cần họ hàng gì nữa cũng được”.
Phùng Chương vội đáp: “Em cảm ơn anh! Em biết anh là người tốt. Em thay mặt bố mẹ em xin lỗi chị Tuyết!”, nói rồi cậu ấy cúi người xin lỗi.
Chu Nhược Tuyết vội vã dìu cậu đứng dậy, khẽ thở dài đáp: “Chương à, đây không phải lỗi của em. Em không cần phải làm vậy”.
Phùng Chương nói bằng giọng oán hận: “Chị à, em đã quyết định ra khỏi nhà. Việc bố em làm quá mất mặt!”
Ngô Bình cười hỏi: “Ồ, cậu muốn ra khỏi nhà sao? Vậy cậu định đi đâu nào?”
Phùng Chương đáp: “Em định đến Hải Thành, ứng tuyển vào công ty luật xịn nhất ở đó!”
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế cậu có biết lái xe không?”
Phùng Chương gật đầu: “Em có biết, em lấy bằng lâu rồi”.
Ngô Bình: “Chỗ tôi đang thiếu một lái xe, sau này cậu làm lái xe cho tôi đi, lương tháng mười hai nghìn tệ”.
Phùng Chương ngẩn người ra, lý tưởng của cậu ấy là trở thành luật sư hàng đầu, sao có thể đi lái xe cho người ta? Nhưng Phùng Chương vốn rất thông minh nên suy nghĩ một lát rồi lập tức đáp: “Được! Sau này em chính là tài xế của anh”.
Nghe Phùng Chương nói sẽ làm tài xế cho Ngô Bình, Cương Tử vội vã chạy tới hỏi: “Cậu chủ, còn tôi thì sao?”
Ngô Bình nhìn Cương Tử đáp: “Không phải cậu bảo còn phải kết hôn sao?”
Cương Tử và Tân Nguyệt đã đính hôn rồi, tháng sau là cưới.
Cương Tử gãi đầu: “Nhưng cũng đâu cần tìm tài xế mới, kết hôn cùng lắm chỉ mất ba ngày là cùng”.
Ngô Bình: “Vớ vẩn, kết hôn xong đương nhiên phải chơi cho đã. Tôi thả tự do cho cậu ba tháng, ở nhà chăm vợ cho tốt”.
Cương Tử vô cùng cảm động, cậu ta biết Ngô Bình giữ Phùng Chương lại để lấp chỗ trống của mình trong ba tháng, cậu ta nói: “Cậu chủ, ngày tôi đám cưới nhất định phải tới nhé!”
Ngô Bình cười đáp: “Phí lời, đương nhiên tôi phải tới, không thì ai làm người chứng hôn cho cậu hả?”
Cương Tử làm việc vô cùng cẩn thận, cậu ta gọi Phùng Chương ra hướng dẫn lái từng loại xe trong nhà, mỗi loại xe lại có đặc điểm khác nhau nên phải làm quen trước rồi mới có thể lên lái.
Thấy Phùng Chương cặm cụi làm quen với xe, Chu Nhược Tuyết cười hỏi: “Lãnh đạo, sao anh lại thuê cả em họ em làm tài xế vậy?”
Ngô Bình đáp: “Anh cũng đâu thể giúp không cậu ấy. Cậu ấy làm tài xế cho anh vài ngày, anh sẽ trả lại cho cậu ấy một tiền đồ vô cùng rộng mở. Vậy không phải rất tốt sao?”
Chu Nhược Tuyết cười đáp: “Vậy cảm ơn anh nhiều nhé!”
Chu Nhược Tuyết vẫn còn buồn ngủ nên một lát sau đã quay lại phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình thì dắt Đông Hoàng đi dạo, bất giác anh lại đi tới khu vực gần nhà cũ. Khi Đông Hoàng nhìn thấy cây hoè trước cổng, nó đột nhiên đứng lại nhìn chằm chằm vào đó.
Ngô Bình hỏi: “Sao vậy? Mày nhận ra điều đặc biệt sao?”
Đông Hoàng gật đầu.