Mạc Phàm không lập tức trả lời Long Bác, dời mắt nhìn Tống Hồng Sơn.
- Ông vừa nói nếu tôi không đồng ý, vận thành của Mạc gia sẽ không xuôi gió xuôi nước như vậy nữa đúng không?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Vẻ mặt Tống Hồng Sơn ngẩn ra, trong mắt lóe lên bối rối.
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?- Làm gì à, tự ông xem đi.
Một tay Mạc Phàm vươn ra, một ấn ký “Cơ” kiểu chữ triện xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Bàn tay còn lại của hắn vươn về phía Tống Hồng Sơn, một giọt huyết dịch trên người Tống Hồng Sơn bay ra, bay về phía ấn ký kia.
Giọt máu này biến mất vào trong ấn ký, trên ấn ký chớp lóe hồng quang, quang hạt ngũ sắc lập tức bay từ trong cơ thể huyết mạch toàn bộ người Tống gia ra, tụ tập về phía tay Mạc Phàm.
Vừa rồi ông ta không biết Mạc Phàm muốn làm gì, bây giờ ông ta đã hiểu rõ, ông ta từng làm chuyện này không ít lần rồi.
- Mạc Phàm, chúng tôi đã chịu trừng phạt, cậu thu thập Tống gia tôi là có ý gì, làm như vậy là làm trái với Thiên Đạo đó.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
Tống Hồng Sơn thu thập cơ duyên trong vòng mười dặm làm tế phẩm, dùng để triệu hoán cửu mệnh, vậy mà không biết xấu hổ nói thu thập cơ duyên là làm trái với Thiên Đạo.
- Tôi không những thu thập cơ duyên của Tống gia ông, tôi còn có thể diệt Tống gia ông.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tống Hồng Sơn nhíu mày, quả đấm nắm chặt lại, không dám nói gì nữa.
Quả thật hiện giờ Mạc Phàm không những có thể thu thập cơ duyên nhà bọn họ, cũng có thể giế t chết bọn họ.
Nếu Mạc Phàm thích làm như vậy, vậy thì để cậu ta làm đi, không cần phải đôi co với Mạc Phàm làm gì.
Cơ duyên của Tống gia bị Mạc Phàm rút đi, ông ta có thể lấy từ người những người khác.
Chỉ trong phút chốc, một tiểu cầu ngũ sắc cỡ quả đấm xuất hiện trong tay Mạc Phàm.
Hắn không thu những cơ duyên này, trái lại năm ngón tay nắm chặt, tiểu cầu ngũ sắc lập tức biến mất vào bên trong ấn ký trong tay hắn.
Theo tiểu cầu ngũ sắc biến mất, chữ “Cơ” trong tay Mạc Phàm lập tức thay đổi, hóa thành một chữ “Phong”.
Tay còn lại của Mạc Phàm kéo về sau, trên người Tống Hồng Sơn căng thẳng, không có bất luận đường sống phản kháng gì bay đến trước người hắn.
Tay có ấn ký trực tiếp khắc vào trán Tống Hồng Sơn, đường vân bảy màu lan từ trán Tống Hồng Sơn ra toàn thân.
Rõ ràng là khắc lên trán Tống Hồng Sơn, nhưng tất cả người Tống gia cùng xuất hiện đường vân tương tự.
- Mạc Phàm, cậu dám phong cơ duyên của Tống gia tôi, nhanh buông tay ra, Long Bác, cậu còn thất thần làm gì, cậu đã quên hiệp nghị giữa chúng ta sao?
Sắc mặt Tống Hồng Sơn thay đổi, tức giận thét lên.
Tuy ông ta chưa từng thấy thuật pháp mà Mạc Phàm sử dụng, nhưng ông ta có thể cảm nhận được cơ duyên trong cơ thể ông ta đang bị phong lại.
Cho dù ông ta dùng Thiên Mệnh Tuyệt lấy cơ duyên của những người khác, sau khi cơ duyên của Tống gia bị Mạc Phàm rút đi, không thể nào gia tăng được.
Sở dĩ Tống gia bọn họ có được thành tích như ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào Thiên Mệnh Tuyệt thu thập cơ duyên, không có nhiều cơ duyên như vậy, truyền kỳ sẽ mất đi.
Như vậy không phải Mạc gia sẽ không xuôi gió xuôi nước, suy tàn chỉ là Tống gia bọn họ.
- Tôi đã làm xong hiệp nghị giữa chúng ta rồi, nếu không ông đã không có biện pháp nói chuyện với tôi.
Long Bác không có ý ra tay, lạnh lùng nói.
Hai nhà Viên, Tống bảo Mạc Phàm làm nô, giống như một người bình thường muốn nô dịch đế vương cổ đại, không phải ông ta ra mặt, Tống Hồng Sơn đã chết rồi.
- Coi như các cậu ngoan độc, món nợ này sẽ không chỉ như vậy thôi đâu.
Tống Hồng Sơn chậm rãi đứng dậy, không cam lòng quát.
Bọn họ vốn định nô địch Mạc Phàm, để Mạc Phàm hái Thất Hồn Quả cho bọn họ, ai biết không chỉ không nô dịch Mạc Phàm được, trái lại cơ duyên của Tống gia còn bị phong lại.
Từ khi ông ta đắc đạo tới nay, Tống gia chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Mạc Phàm không thèm để ý, mãi đến khi đường vân ngũ sắc che kín lại Tống Hồng Sơn, hắn ném Tống Hồng Sơn sang một bên, giống như ném con chó chết.
- Muốn tính sổ cũng được, lần này có Long Bác ở đây, lần sau không có Long Bác nữa, Tống gia sẽ không còn tồn tại.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Hắn không biết Long Bác có hiệp nghị gì với Tống Hồng Sơn, nhưng lần trước hắn ở Chúng Thần Sơn là Long Bác Kiêu Long hộ pháp cho hắn, nếu Long Bác đến đây, hắn sẽ nể mặt Long Bác.
Nếu không hắn nhất định sẽ diệt Tống gia.
Nói xong hắn nhấc chân đi đến bên cạnh Viên Trọng Dương.
Hai tay và hai chân Viên Trọng Dương bị Mạc Phàm đánh gãy, lúc này được Viên Cự Môn và Viên Thiên Tâm đỡ, thấy Mạc Phàm đi tới, trên mặt bọn họ đều lộ ra kiêng kị.
Mạc Phàm phong cơ duyên của Tống gia, rõ ràng là chưa thỏa mãn với trừng phạt của Long Bác, đây là muốn ra tay với bọn họ.
- Mạc Phàm, tôi là ông ngoại của Tiểu Tuyết, cậu muốn làm gì?
Viên Trọng Dương nhíu mày nói.
- Viên Trọng Dương, ông tin vào số mệnh không?
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.
- Cậu có ý gì?
Viên Trọng Dương nhướn mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
- Long Bác, hai bọn họ có một người còn sống là được rồi chứ?
Mạc Phàm hỏi.
Hắn không biết vì sao Long Bác lại bảo vệ bọn họ, nhưng hẳn là liên quan đến lực càn khôn, thiên mệnh trên Hồng Kông.
Nếu hai người đều chết hết, lực lượng này sẽ mất đi, chỉ sợ Long Bác không muốn như vậy, dù sao lực lượng này rất đáng quý, nhưng biến mất sẽ khó lấy lại.
- Được, Mạc tiên sinh.
Long Bác gật đầu nói.
- Được rồi!
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Viên Trọng Dương.
- Ông lấy người bên cạnh tôi làm áp chế, tôi không thể tha cho ông, nhưng nếu Long Bác ra mặt, tôi có pháp thuật có thể giết ông, cũng có thể phong tu vi của ông, hoặc không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sẽ thế nào, phải dựa vào số mệnh rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Vậy mà Viên Trọng Dương lấy số mệnh của đám Tiểu Tuyết làm tấm chắn, cho dù ông ta là ông ngoại của Tiểu Tuyết, cũng không thể tha thứ, huống chi Viên Trọng Dương không xứng làm ông ngoại của Tiểu Tuyết.
- Không, Mạc Phàm, Mạc tiên sinh, cậu không thể như vậy…
Viên Trọng Dương mở to mắt, vội vàng kêu lên.
Ông ta chỉ có một phần ba khả năng bình an vô sự, xác suất này quá nhỏ rồi.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, ngón tay khẽ điểm về phía Viên Trọng Dương, một đạo kiếm quang khắc đầy phù văn bay từ trong ngón tay hắn ra, trong chớp mắt đã đâm vào mi tâm Viên Trọng Dương.
Viên Trọng Dương chỉ cảm thấy mi tâm đau xót, giống như bị con kiến cắn một cái, quang mang màu đỏ, màu vàng, màu lam xuất hiện từng cái lại tắt trên mặt Viên Trọng Dương.
Vẻ mặt Viên Trọng Dương sửng sốt, vội vàng kiểm tra thân thể mình, trái tim treo cao buông lỏng hơn, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Ông ta còn chưa chết, tu vi trong cơ thể cũng chưa bị phong lại như Mạc Phàm nói, rõ ràng là ông ta gặp khả năng thứ ba.
- Mạc Phàm, xem ra vận khí của tôi rất tốt, tôi gặp được kết quả tốt nhất, hẳn là cậu sẽ không ra tay nữa đúng không?
Viên Trọng Dương cười đắc ý nói.
- Tôi sẽ không ra tay nữa, nhưng vận khí của ông tốt thật sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn vừa mới nói xong, một vùng màu lam xuất hiện trên mặt Viên Trọng Dương, tươi cười trên mặt Viên Trọng Dương lập tức cứng đờ.
- Càn Khôn Chi Thuật của tôi, tiểu tử, cậu phong Càn Khôn Chi Thuật của tôi.
Càn Khôn Chi Thuật là lực lượng ông ta kiêu ngạo nhất, nhưng bị phong lại.
Xung quanh hiện lên vẻ kinh hãi, nhìn bóng dáng Mạc Phàm chỉ còn lại kính sợ.
Đường đường là truyền kỳ Tống gia, thiên sư Viên gia Hồng Kông, một người bị phong ấn cơ duyên, một người bị phong ấn Càn Khôn Chi Thuật, đơn giản là đắc tội Mạc gia.
- Chuyện này…