Lâm Thiên Nam thấy Hồng Liên của Mạc Phàm không ngừng chấn động, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ hơi suy nghĩ một lát, anh ta thoải mái hơn.
Huyết Thần Đao không dễ tiêu trừ, anh ta vốn đang tò mò Huyết Thần Đao trên người Mạc Phàm chạy đi đâu, không ngờ lại ở trên pháp bảo của Mạc Phàm.
- Chẳng trách trên người cậu đã không còn Huyết Thần Đao, hóa ra là được cậu chuyển tới pháp bảo, nhưng cậu không sợ bị pháp bảo phản phệ à?
Lâm Thiên Nam hỏi.
Phương pháp tiêu trừ Huyết Thần Đao của Mạc Phàm khiến anh ta cảm thấy mới mở, trong sách cổ anh ta biết không có biện pháp này.
Nhưng làm như vậy cũng không thể diệt sạch hậu hoạn.
Pháp bảo phản phệ không chỉ khiến tu sĩ tổn thất một phần sức chiến đấu, còn có thể nhiễu loạn tâm thần chủ nhân, dù sao pháp bảo cũng tương thông với tâm thần của tu sĩ.
- Sẽ phản phệ hay không anh thử thì biết, tôi khuyên anh đừng thử, nếu không sẽ khiến anh thất vọng.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- A… Vậy sao, vậy tôi càng muốn thử một lần.
Lâm Thiên Nam hơi nhếch miệng, bàn tay còn lại khẽ chỉ về phía Hồng Liên, trên huyết liên ở trong bầu trời, huyết quang chiếu lên trên Hồng Liên.
Hồng Liên được huyết quang bao phủ, giống như cá mập đói khát nhiều ngày, cắn nuốt huyết quang một cách điên cuồng, đạo huyết quang kia đã bị Hồng Liên nuốt hầu như không còn.
- Oa, Mạc Phàm, khẩu vị của kiện pháp bảo này không nhỏ đâu.
Trên mặt Lâm Thiên Nam lộ vẻ bất ngờ, trong mắt lóe sáng sắc bén nói.
Anh ta cũng từng nghĩ tới chuyện luyện chế pháp bảo, dù sao thực lực có pháp bảo và không có pháp bảo kém nhau rất nhiều.
Nhưng nếu những nguyên liệu này không thể chịu được ăn mòn của Huyết Thần Lực, hay không kiên nhẫn ăn mòn, không có biện pháp chỉ có thể luyện ra một thanh Huyết Thần Đao.
Chưa có một pháp bảo nào giống như thanh kiếm của Mạc Phàm, không chỉ có thể hấp thu Huyết Thần Lực, còn hấp thu được nhiều như vậy.
Theo lượng lớn huyết quang bị Hồng Liên hấp thu, trên thanh kiếm Hồng Liên xuất hiện đường vân như sợi tơ hồng, chảy về các nơi trên thân kiếm.
Rất nhanh trên thân kiếm màu bạc, phần lớn đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Cách Hồng Liên không xa, Mạc Phàm làm như không nhìn thấy, trên mặt không có một chút gợn sóng.
Lâm Thiên Nam cũng giống như không vội ra tay, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ngoắc tay với Hồng Liên.
Trên Hồng Liên chớp lóe hồng quang, đứng trước người Lâm Thiên Nam.
- Thế nào, cậu muốn từ bỏ kiện pháp bảo này của cậu à?
Lâm Thiên Nam thấy Mạc Phàm vẫn thờ ơ, cười hỏi.
Kiện pháp bảo này của Mạc Phàm còn tốt hơn anh ta nghĩ một chút, anh ta rót vào nhiều huyết khí như vậy, thanh kiếm này vẫn không có chút dáng vẻ bão hòa, nếu rót đầy thanh pháp bảo này, uy lực sẽ mạnh cỡ nào, anh ta rất chờ mong.
- Tôi nói rồi, anh muốn khống chế thanh kiếm này, nhất định sẽ hối hận.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Hối hận sao?
Trong mắt Lâm Thiên Nam hiện lên chút khinh thường.
Tay anh ta vung lên, huyết liên trên bầu trời khôi phục cân bằng, huyết quang như thác nước rơi xuống.
Giữa huyết liên, từng sợi huyết sắc vươn từ trong nhụy hoa ra, quấn chặt lấy Hồng Liên, kéo kiếm Hồng Liên biến mất vào trong huyết liên.
Anh ta rất hài lòng với thanh kiếm này của Mạc Phàm, nhưng không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Thanh kiếm này nhìn như đã phục tùng anh ta, nhưng không loại trừ khả năng anh ta đút no thanh kiếm của Mạc Phàm, thanh kiếm này sẽ phản ngược lại.
Đợi giết Mạc Phàm, rồi tế luyện thanh kiếm này cũng không muộn, nóng vội trái lại sẽ không ăn được đậu hủ nóng.
Làm xong những chuyện này anh ta nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.
- 66 viên Kim Đan, Mạc Phàm, cậu có cần giết thêm mấy người, rồi ra tay với tôi không?
Lúc này tinh vực Mạc Phàm giết lão tổ Thanh Bang, khổ tu Thần Điện, Hải Thần sản sinh ra đã biến mất, số lượng Kim Đan trên người Mạc Phàm cũng tăng tới 66 viên.
- Ví dụ như người của tông môn ẩn thế ở bên kia, hay là hội ngũ lão, bọn họ đứng về phía tám người chúng tôi, từ bỏ cậu và Mạc gia cậu, bây giờ cậu giết bọn họ dễ như trở bàn tay, cậu nên giết bọn họ để tăng chút tu vi nữa, số lượng Kim Đan của cậu kém tôi quá nhiều.
Lâm Thiên Nam chỉ đám Tần Vô Nhai và hội ngũ lão, cười nói.
Mạc Phàm giết người tăng thực lực thì thế nào, cho dù để Mạc Phàm giết một đám người thì sao, 66 viên Kim Đan, số lượng Kim Đan như vậy anh ta chẳng muốn ra tay.
Lúc nói chuyện ý niệm anh ta vừa động.
Huyết Đan từng xuất hiện một lần lại xuất hiện, những Huyết Đan này được huyết liên chiếu rọi, thể tích nhanh chóng biến lớn, linh khí dao động trên Huyết Đao cũng mạnh hơn nhiều.
Số lượng nhiều, Mạc Phàm hoàn toàn không thể so sánh được, cộng Kim Đan của tất cả mọi người ở đây, cũng không nhiều bằng Lâm Thiên Nam.
Ở đây cho dù là đám Tần Vô Nhai vẻ mặt cũng rất khó coi, không thể cao hứng nổi.
Mạc Phàm vốn hi vọng Mạc Phàm bị đám Phượng Hoàng giế t chết, bây giờ bọn họ chỉ hi vọng Mạc Phàm có thể giết Lâm Thiên Nam.
Mạc Phàm chết, cho dù bọn họ không chết cũng bị Lâm Thiên Nam gieo Huyết Độc, đến lúc đó cả Địa Cầu sẽ thành thiên hạ của Huyết Ma.
Nếu Lâm Thiên Nam bị giết, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng chuyện này gần như là chuyện không có khả năng, Lâm Thiên Nam đang đợi thực lực của Mạc Phàm đạt tới đỉnh cao, còn muốn đánh bại Mạc Phàm ở lúc đỉnh phong nổi tiếng thế giới.
Nếu Lâm Thiên Nam dám làm như vậy, chắc chắn thực lực trên Mạc Phàm.
- Xong rồi!
Hối hận xuất hiện trên mặt Tần Vô Nhai và hội ngũ lão.
Một lần sơ ý, thua cả ván bài, bọn họ thua hoàn toàn rồi, chỉ có mình Lâm Thiên Nam thắng.
Lúc này trên đài chiến đấu bạch ngọc, gương mặt của Chúc Thiên Cực lại xuất hiện.- Lâm Thiên Nam, anh lập tức giết Mạc Phàm, giao linh hồn cậu ta cho tôi, chỉ cần anh không tiến vào Sơn Ngoại Sơn, tôi sẽ thay anh giữ bí mật chuyện anh tu luyện Huyết Thần Công.
Mạc Phàm tu luyện Sát Sinh Đại Thuật trong truyền thuyết, anh ta lại đắc tội Mạc Phàm, cho dù Mạc Phàm là ai đều không thể giữ lại Mạc Phàm.
Trái lại tuy Lâm Thiên Nam nguy hiểm, nhưng anh ta không trở mặt với Lâm Thiên Nam.
Chỉ cần Lâm Thiên Nam không tiến vào Sơn Ngoại Sơn, anh ta vẫn có thể chung sống hòa bình với Lâm Thiên Nam.
Đợi anh ta đạt được linh hồn của Mạc Phàm, tu luyện công pháp trên người Mạc Phàm, rồi diệt Lâm Thiên Nam cũng không muộn.
Tuy loại công pháp Huyết Thần Công này là tà thuật, nhưng sao có thể so được với Sát Sinh Đại Thuật.
Cho anh ta thuật này, không lâu sau anh ta có thể diệt Lâm Thiên Nam.
Nghe thấy lời Chúc Thiên Cực nói, sắc mặt hội ngũ lão và Tần Vô Nhai thay đổi.
- Chúc Thiên Cực, cậu điên rồi à.
Tần Vô Nhai tức giận nói.
Tông môn ẩn thế tồn tại, chính là vì xử lý người như Lâm Thiên Nam, Chúc Thiên Cực thân là Thần Sứ lại từ bỏ trách nhiệm này.
- Ha ha, Lâm Thiên Nam, anh có thể suy nghĩ những lời tôi nói, tôi đợi anh.
Chúc Thiên Cực không để ý tới Tần Vô Nhai, cười lạnh lùng, biến mất trên bầu trời.
Trên đài chiến đấu bạch ngọc đổ nát, Lâm Thiên Nam cười khẽ, giống như không nghe thấy những lời Chúc Thiên Cực nói.
Một con mồi hợp tác với anh ta, nghĩ hay quá nhỉ.
- Hình như người này rất muốn chết, cậu có muốn giết cậu ta rồi quay về không, tôi có thể đợi cậu một lát.
Lâm Thiên Nam hỏi Mạc Phàm.