Thần Y Trọng Sinh

Chương 1294

Mạc Phàm g iết chết Hades, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Nguyền Rủa Chi Thần Aristotle.  

Hắn không ra tay, cũng không nói gì.  

Chỉ trong chớp mắt xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ban đêm.  

Aristotle hơi nheo mắt lại, trong mắt đều là không cam lòng.  

Ông ta đường đường là một trong 12 chủ thần, được thần linh truyền tống mấy ngàn năm, lại bị một tiểu tử Hoa Hạ chưa tới 20 tuổi ép tới nước này.  

Cảm giác này giống như đế vương một thế hệ, bị một tiểu tử khất cái diệt quốc, là ai đều không cam lòng.  

- Mạc Phàm, cậu thả chúng tôi đi, tôi sẽ giải Vạn Xà Huyết Chú trên người Mạc gia cậu.  

Aristotle do dự một lát, vẻ mặt âm trầm nhìn Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhướn mày, làm như không nghe thấy lời Aristotle nói, trên mặt không có chút biểu cảm.  

Hắn không biết Aristotle lấy đâu ra tự tin, vậy mà dám nói chuyện với hắn như thế.  

Giải nguyền rủa với Mạc gia, hắn để Aristotle đi, nói nhẹ nhàng quá nhỉ.  

Chuyện này chẳng khác gì một thổ phỉ chém Mạc gia một đao, sau khi bị hắn bắt giữ, thổ phỉ này nói với hắn là mình có túi thuốc chữa được vết đao kia, sau đó bảo hắn thả ông ta đi.  

Như vậy, cho dù là đứa bé cũng không tin, hắn đường đường là y tiên bất tử thì càng không đồng ý.  

- Nếu không thì sao?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

- Nếu không Mạc gia cậu đừng nghĩ tới chuyện giải trừ Vạn Xà Huyết Chú, tôi sẽ đốt linh hồn của tôi, nguyền rủa Mạc gia cậu và những người liên quan tới Mạc gia, cậu có thể thử một lần, rốt cuộc là cậu giết tôi nhanh hơn, hay là tôi thi triển nguyền rủa càng nhanh hơn.  

Sắc mặt Aristotle khó coi, nghiến răng nói.  

Tuy Mạc Phàm rất mạnh, nhưng không phải không có nhược điểm, người nhà Mạc Phàm là nhược điểm của hắn.  

Bọn họ đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, chỉ có thể liều mạng với Mạc Phàm, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.  

Cho dù bọn họ không đánh lại được Mạc Phàm, nhưng trước khi bị Mạc Phàm gi ết chết ông ta vẫn có thể thi triển nguyền rủa, ông ta muốn xem Mạc Phàm có dám lấy mạng người nhà cậu ta ra đánh cược với ông ta không.  

Aristotle mới nói xong, 9 người khác vây quanh Aristotle.Mạc Phàm nhíu mày, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên sắc bén.  

Aristotle thấy Mạc Phàm im lặng không nói, hơi thở phào nhẹ nhõm.  

- Chỉ cần cậu đồng ý tha cho chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ giải trừ nguyền rủa cho Mạc gia cậu, còn đảm bảo sẽ không tới Hoa Hạ nữa.  

Mạc Phàm cười sửng sốt, trong mắt lóe lên sắc bén, nhìn về phía Aristotle.  

- Tôi vừa nói rồi, 12 chủ thần, toàn bộ đều phải chết, nguyền rủa trên người Mạc gia tôi không cần ông giải, tôi tự giải được.  

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.  

Hắn ghét nhất người thương tổn tới người nhà hắn, tiếp đó là người u hiếp người nhà và người liên quan tới hắn.  

Aristotle đều làm hai điều này, nếu đêm nay để ông ta sống rời đi, vậy hắn không phải là y tiên bất tử.  

- Còn nữa, tôi không chỉ muốn giết 12 chủ thần, tôi còn muốn thế nhân đều biết Hoa Hạ tôi, Mạc gia không thể trêu chọc, người nào chọc vào người đó chết.  

Khi nói chuyện dưới chân hắn vừa động, lập tức đi về phía đám Aristotle.  

Đám Aristotle nhíu mày, trong mắt đều hiện lên bối rối.  

Nhất là Aristotle, ông ta định uy hiếp Mạc Phàm một phen, ai biết Mạc Phàm không thèm để ý.  

Ông ta chỉ do dự một lát, thầm quyết tâm trong lòng, trong mắt hiện lên kiên quyết.  

- Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi.  

Nếu Mạc Phàm quyết tâm muốn giết bọn họ, ông ta không thể để Mạc Phàm dễ chịu.  

Quyền trượng màu đỏ trong tay ông ta cứa qua bàn tay còn lại, huyết sắc chảy từ trong tay ông ta ra.  

Ông ta ném quyền trượng màu đỏ về phía không trung, quyền trượng màu đỏ lập tức hóa thành tảng đá huyết sắc cao cỡ một người.  

Giọt máu ông ta nhỏ bay lên khắc họa trong không trung, một văn tự hình chêm còn chưa xuất hiện hoàn toàn thì một văn tự khác nhanh chóng hiện lên, bay về phía tảng đá do quyền trượng tạo thành.  

Đồng thời chú ngữ trầm thấp truyền từ miệng Aristotle ra.  

- Nguyền Rủa Chi Thần Aristotle tôi, nguyện ý hiến linh hồn và cơ thể của mình, hi vọng Nguyền Rủa Chi Môn vô thượng có thể mở ra, đánh xuống Thập Tông Nguyên Chú, trừng phạt hóa thân của ác ma và tà ác, Mạc gia Hoa Hạ và Hoa Hạ.  

Theo những chữ này vang lên, khí tức tà dị tỏa từ tảng đá ra bốn phía, ngưng tụ thành một ký hiệu cổ xưa.  

Theo ký hiệu cổ xưa này dần ngưng tụ lại, cơ thể Aristotle nhanh chóng biến mất từ dưới lên trên.  

Trước màn hình, trước mắt không ít người sáng lên, tươi cười xuất hiện trên mặt bọn họ.  

- Lần này thì hay rồi.  

Sao bọn họ có thể không biết Thập Tông Nguyên Chú, nguyền rủa này từng hàng lâm Ai Cập, tạo thành mười tai họa.  

Không chỉ Ai Cập xảy ra tai nạn diện tích rộng, tử thương vô số, ngay cả thần linh Ai Cập cũng chết, vô cùng đáng sợ.  

Mười tai họa hàng lâm bảy ngày, đến nay vẫn còn dùng văn tự huyết sắc ghi lại trong lịch sử Ai Cập.  

Vậy mà Aristotle hạ nguyền rủa này với Mạc gia và Hoa Hạ, quả thực quá tuyệt vời.  

Không cần bọn họ đối phó Hoa Hạ, Aristotle đã làm giúp bọn họ rồi.  

Hoa Hạ, sắc mặt đám ngũ lão và Âu Dương Nhược Tuyết vô cùng âm trầm.  

Nếu để Aristotle thi triển nguyền rủa thành công, không dễ dàng gì Hoa Hạ mới phát triển mấy năm, sẽ lập tức trở về điểm ban đầu.  

Cách đó không xa, Mạc Phàm nhìn nguyền rủa mà Aristotle ngưng tụ ra, khóe mắt khẽ nhếch lên, sắc bén lưu chuyển trong mắt.  

Aristotle này hạ nguyền rủa với Mạc gia còn chưa tính, vậy mà dùng nguyền rủa này đối phó với cả Hoa Hạ.  

- Thập Tông Nguyên Chú, đối phó cả Hoa Hạ sao?  

- Mạc Phàm, đây đều là cậu tự chuốc lấy phiền phức, bây giờ cậu hối hận cũng muộn rồi.  

Aristotle lạnh lùng nói.  

Nếu vừa rồi Mạc Phàm gật đầu, sao ông ta có thể không tiếc hao phí cơ thể và linh hồn minh thi triển nguyền rủa này.  

Một khi bắt đầu nguyền rủa này, thì không có biện pháp ngừng lại.  

- Hối hận sao?  

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt đều là khinh thường.  

- Tất cả dừng lại cho tôi.  

Hắn vươn một tay ra, một pháp ấn phức tạp sáng lên trong lòng bàn tay hắn.  

Pháp ấn này vừa sáng lên, cho dù là Aristotle, hay những thứ ở xung quanh ông ta đều bị định trụ.  

Không chỉ những thứ này, ngay cả chú ấn ngưng tụ trên tảng đá cũng ngừng lại, giống như thời không dừng lại ở thời khắc này.  

- Đi!  

Mạc Phàm phóng Hồng Liên ở giữa không trung.  

Hồng Liên dạo quang Mạc Phàm một vòng, lấy tốc độ vượt qua âm thanh, mang theo cái đuôi thật dài tiến tới trước người đám Thái Dương Chi Thần.  

Âm thanh “thình thịch thình thịch…” vang lên, Hồng Liên như xe chỉ luồn kim xuyên qua ngực đám Thái Dương Chi Thần, cuối cùng đứng trước người Aristotle.  

Lúc này Mạc Phàm mới rút tay lại, thời không khôi phục lại bình thường.  

Tiếng nổ mạnh vang lên, trong đám người ngoại trừ Aristotle ra, cơ thể những người khác bị nghiền nát biến thành tảng đá, linh hồn thất linh bát tán trôi nổi trong không trung.  

Mạc Phàm vung tay lên, thu hết những tảng đá kia.  

Dưới chân hắn vừa động, đã tới trước người Aristotle vẫn còn đang sửng sốt, nắm lấy ông ta nhấc ông ta lên.  

- Tôi sẽ không hối hận, người hối hận là ông, ông muốn cầu xin với Nguyền Rủa Chi Môn này sao?  

Mạc Phàm chỉ về phía bầu trời hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất