- Không sai, một đám người Long gia đều chết dưới Thập Vạn Bát Thiên Kiếm của tôi, cậu muốn báo thù cho bọn họ sao?
Chu Trường Hoằng nghiến răng nói.
Trong mắt thiếu gia thanh niên kia hiện lên ánh sáng lạnh, lắc đầu cười.
- Vậy ông nói cho tôi biết, Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú trên người ông giải trừ thế nào?
Một phàm nhân ở trên Địa Cầu, vậy mà dám nói dối trước mặt anh ta.
Nếu giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông, tất nhiên sẽ trúng Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú, giết càng nhiều người, uy lực của chú thuật càng lâu càng mạnh.
Lão già này giết người, sẽ không có đủ năng lực giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú.
Cho dù có thể giải trừ, cũng sẽ để lại dấu vết.
Nhưng trên người lão già này không có thứ gì.
Người thanh niên này mới nói xong, vẻ mặt Chu Trường Hoằng ngẩn ra, đưa mắt nhìn xung quanh.
Ông ta biết Mạc Phàm trúng Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú, nhưng ông ta không biết Mạc Phàm giải trừ thế nào.
- Chuyện này…
- Dám nói dối trước mặt thiếu gia nhà tôi, xem ra để lại miệng cho ông ông cũng không nói thật.
Ánh mắt tôi tớ kia phát lạnh, tay nắm lấy Chu Trường Hoằng hơi dùng lực.
“Rắc” một tiếng, cổ Chu Trường Hoằng bị tôi tớ này bóp nát, máu tươi phun từ miệng ông ta ra.
“Bùm!” Âm thanh nổ mạnh vang lên, cơ thể Chu Trường Hoằng cũng nổ tung theo.
Nhưng chuyện này còn chưa xong.
Tôi tớ kia bóp mạnh cơ thể Chu Trường Hoằng, trong tay đầy máu tươi của anh ta vẫn nắm lấy hồn phách của Chu Trường Hoằng.
- Thiếu gia, người này không nói thật, sưu hồn đi, nói không chừng còn có thể tìm ra Quỷ Thần Tuyệt của Quỷ Thần Sơn.
Tôi tớ kia cười tàn nhẫn nói.
Quỷ Thần Sơn là một tông phái không nhỏ, Quỷ Thần Tuyệt là công pháp trấn phái, ở Tu Chân giới cũng có chỗ độc đáo, nếu có thể đạt được thì đúng là công to.
- Hẳn là ông muốn bảo vệ chủ nhân của mình đúng không?
Thiếu gia kia liếc mắt nhìn Chu Trường Hoằng một cái, hỏi.
Chu Trường Hoằng ở trong tay tôi tớ kia nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu gia kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Người Long gia các cậu là tôi giết, cậu đừng nghĩ muốn biết chuyện gì.
Mạc Phàm có ân với ông ta, cho dù là lúc trước, ông ta cũng không phản bội Mạc Phàm.
Bây giờ ông ta càng không nói.
Mạc Phàm đã chết, Mạc gia hiện giờ tám mặt là địch, nếu ông ta để hai người kia biết Mạc Phàm diệt Long gia, chắc chắn Mạc gia sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nói xong trong mắt ông ta lóe lên quyết tâm, trên linh hồn đại phóng hào quang.
Sắc mặt tôi tớ kia thay đổi, muốn ngăn cản nhưng muộn rồi.
Nhưng lúc linh hồn Chu Trường Hoằng sắp được luồng sáng trắng bao phủ.
- Muốn tự bạo ở trước mặt tôi, ông không có tư cách này, thôi, để tôi xem chủ nhân của ông là mặt hàng gì.
Người thanh niên này khẽ búng ngón tay, một ánh sáng chậm rãi bay về phía Chu Trường Hoằng.
Rõ ràng chỉ là một quang điểm, trên người Chu Trường Hoằng như màn ảnh tua ngược, bạch quang nhanh chóng nhập vào trong cơ thể ông ta, nhanh chóng tắt đi, quang điểm biến mất vào trong mi tâm ông ta.
Một đạo quang bay từ mi tâm Chu Trường Hoằng ra, phóng lên giữa không trung, lộ ra một vài hình ảnh trước đó.
Vẻ mặt Chu Trường Hoằng sửng sốt, trong mắt lóe lên tuyệt vọng.
Ông ta muốn vùng vẫy, nhưng ông ta giống như một người bàng quan, linh hồn của ông ta không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìntrí nhớ của mình nhanh chóng xuất hiện, không làm được gì.
- Không, không!
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chơi trò đó ở trước mặt thiếu gia chúng tôi đúng là không biết sống chết.
Tôi tớ kia lạnh lùng liếc Chu Trường Hoằng một cái, cười nói.
Chỉ trong phút chốc, trí nhớ của Chu Trường Hoằng như chuyện xưa, toàn bộ bị người thanh niên này và tôi tớ của anh ta xem một lần.
- Oa, nơi này đúng là không tầm thường, vậy mà có người như vậy tồn tại?
Người thanh niên kia xem xong trí nhớ của Chu Trường Hoằng, lông mày nhíu lại, hơi bất ngờ nói.
Mục đích anh ta tới Địa Cầu lần này, là nhận được một nhiệm vụ của gia tộc, chi nhánh của Ngạo Nhật Sơn Tông ở trên Địa Cầu bị người ta tàn sát, bảo anh ta đi điều tra một phen.
Anh ta thân là đệ tử trung tâm của Ngạo Nhật Sơn Tông, nhiệm vụ nhỏ bé như vậy vốn không cần anh ta ra tay, anh ta chỉ cần phái thuộc hạ tới là được.
Nhưng anh ta nghe nói tuy linh khí ở tinh cầu này khô kiệt, nhưng từng sinh ra nhiều vị thánh nhân, lúc này mới tới đây xem thử.
Gặp người của Quỷ Thần Sơn, trái lại ông ta không thấy kỳ lạ, nhưng trí nhớ về Mạc Phàm khiến anh ta giật mình không nhỏ.
Một tiểu tử vô danh, vậy mà đạt tới cảnh giới cao như vậy chỉ trong một năm.
Cảnh giới này không tính là gì với anh ta, nhưng Mạc Phàm có thể lấy ra nhiều công pháp, bí kỹ như vậy, còn là công pháp trấn phái của các môn phái khác nhau.
Không chỉ như vậy, kiến thức của Mạc Phàm tuyệt đối không phải một tiểu tử mới tu luyện một năm nên có, ở Tu Chân giới người sống 500 năm cũng chưa chắc như cậu ta, chuyện này thật sự không đơn giản.
Nhưng mà tiểu tử như vậy lại chết rồi, chết ở dưới vũ khí tiên tiến trên tinh cầu này.
- Hóa ra ông bảo vệ một người chết, tôi còn tưởng là nhân vật nào chứ.
Tôi tớ kia cười khinh miệt nói.
- Các người không được nói xấu Mạc tiên sinh, nếu không phải những người đó dùng vũ khí tiên tiến đối phó Mạc tiên sinh, chỉ dựa vào những lời này của cậu, cậu đã chết dưới tay Mạc tiên sinh.
Chu Trường Hoằng như phát cuồng, kêu lên.
- Chết ở trên tay cậu ta, ông quá coi trọng chủ nhân của mình rồi đó, không cần thiếu gia chúng tôi ra tay, một ngón tay của tôi cũng có thể giải quyết cậu ta.
Tôi tớ kia cười nói.
Anh ta không như đám người bình thường này, trong tám người lại giết bảy để một sống.
Ở trước mặt anh ta, Mạc Phàm chỉ như một phàm nhân mà thôi, gi ết chết không khó.
- Ha ha, có hai người từ trên Tu Chân giới xuống, cũng từng suy nghĩ như vậy, nhưng bọn họ có thể sống rời đi, hoàn toàn là vì Mạc tiên sinh của chúng tôi không muốn giết.
Chu Trường Hoằng cười lạnh lùng nói.
Rất nhiều người đều cảm thấy có thể giết được Mạc Phàm, nhưng những người này đều chết trên tay Mạc Phàm.
Chúc Thiên Cực là Thần Sứ ở Thiên Ngoại Thiên tới, cũng mặt xám mày tro rời khỏi trang viên Mạc gia.
- Ông nói cái gì?
Tôi tớ kia nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc bén.
Lão già này lại so sánh anh ta với một Thần Sứ, chẳng khác nào lấy bùn đất so với chân long, là vũ nhục rất lớn đối với anh ta.
- Đủ rồi, chúng ta lập tức tới Mạc gia Giang Nam.
Thiếu gia kia không kiên nhẫn nói.
Mạc Phàm đã chết, nhưng ở Mạc gia còn có không ít thứ thú vị, đáng để anh ta đi xem.
Hơn nữa ai nói Mạc Phàm chết, Long gia không báo thù nữa?
Vẻ mặt Chu Trường Hoằng ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ kích động.
- Mạc tiên sinh của chúng tôi đã chết, rốt cuộc hai người muốn thế nào, có dũng khí thì nhằm vào tôi đây này.
Chu Trường Hoằng vội vàng nói.
- Ông sao? Không phải ông mới muốn chết sao, bây giờ như ông mong muốn, cho ông đi gặp chủ nhân của ông đó.
Thiếu gia kia lạnh lùng nói.
Ý niệm của anh ta vừa động, bạch quang vừa rồi lại sáng lên trên người Chu Trường Hoằng, nhanh chóng bao phủ lấy ông ta. Hào quang chớp lóe một lát, Chu Trường Hoằng biến mất tại chỗ, hai người hóa thành hai đạo quang bay về phía Giang Nam.