Mạc Phàm nheo mắt, nhìn tay Long Trường Phong chăm chú.
Một chưởng đao này chém vào tay người bình thường, chắc chắn bàn tay bị chém đứt, vừa ra tay đã độc ác như vậy.
Nghĩ đến chuyện này, hàn quang trong mắt hắn lại rét lạnh thêm vài phần.
- Chỉ sợ anh không có bản lĩnh này!
Đầu ngón tay hắn sáng lên, Trấn Sơn Phù được hắn cất vào trong nhẫn, cây quạt Khổng gia đưa cho xuất hiện trong tay hắn.
Kiện pháp khí này ở trong tay hắn hơn một tháng, hắn vẫn chưa từng thử uy lực, hôm nay mượn đám Long gia thử xem vậy.
Hắn không mở cây quạt ra mà rót linh khí vào bên trong, một chữ phun từ trong miệng hắn ra.
- Tú!
Chữ này vừa bay ra, chữ đầu tiên trên bài thơ trong cây quạt sáng lên.
Một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén tỏa ra từ cây quạt, giống như bảo kiếm yên lặng ngàn năm, giống như rút từ trong vỏ kiếm ra, kiếm khí như hồng chém tới chưởng đao của Long Trường Phong.
Một chưởng đao một kiếm khí, trong chớp mắt chạm vào nhau.
“Phập!”
Bàn tay Long Trường Phong gần như không có bất luận thứ gì ngăn cản, tất cả bị cắt xuống, máu tươi phun ra như suối.
Anh ta chém 99 lần tay người khác, không ngờ lần này lại là anh ta.
“A a a…” Long Trường Phong vốn sửng sốt khó mà tin, ngay sau đó sắc mặt nhanh chóng thay đổi, sau đó ôm tay kêu thê lương, giống như heo bị chọc tiết.
Sắc mặt đám người Long gia ở xung quanh, Phổ Độ và Phổ Đà đều thay đổi.
Long Trường Phong có thực lực Trúc Cơ trung kỳ, một kích vừa rồi hẳn là chắc chắn thắng lợi, ai biết lại bị Mạc Phàm chém đứt tay.
Đối với đám Long gia này mà nói, rõ ràng là vả mặt liên tục.
- Tiểu tử, mày muốn chết à!
Có mấy người giận dữ hét lên, vội vàng chạy tới kéo Long Trường Phong về, xem xét tình hình.
- Đó là quạt của Khổng gia sao?
Tuy Mạc Phàm không mở cây quạt ra, nhưng vẫn có người nhận ra được.
Cái quạt của Khổng gia là một kiện pháp khí thượng phẩm, nghe nói đạt được trong động phủ một tiên gia, lúc trước tranh đoạt một trận trong phạm vi thành phố Nam Sơn, cuối cùng rơi vào tay Khổng gia.
Pháp khí thượng phẩm, ngay cả thân thể cường giả Trúc Cơ hậu kỳ đều có thể phá vỡ, càng không cần nói đến tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như Long Trường Phong.
- Tiểu tử, mày ra tay thật độc ác, mày lấy cây quạt này từ đâu ra, mày có quan hệ gì với Khổng gia?
Long Trường Thiên trầm giọng hỏi.
- Không có quan hệ gì, tôi họ Mạc, ông chỉ cần biết Khổng gia không thể trêu chọc tôi là được.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Khổng gia không thể trêu chọc mày sao?
Không ít người cười khinh thường.
Khổng gia ở thành phố Nam Sơn có người không thể trêu vào sao?
Cho dù có, cũng không phải tiểu tử này.
- Tao thấy mày trộm cây quạt này từ Khổng gia đúng không, nếu là như vậy, tao sẽ thay Khổng gia lấy lại cây quạt này.
Long Trường Thiên lạnh lùng nói, trong mắt lộ ra tham lam.
Tiểu tử này không nhiều tuổi lắm, vậy mà trên người đầy bảo bối.
Ngoại trừ Trấn Sơn Phù và nhẫn trữ vật ra, vậy mà còn cầm cả chiếc quạt này, bất luận là thứ nào đều vô giá.
Tuy có không ít pháp khí, nhưng pháp khí thượng phẩm thì chỉ có mấy cái.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
Rõ ràng là muốn lấy đồ của hắn, còn tự mình lấy cớ, cho dù chơi gái điếm cũng nói mình đi cứu vớt con gái sẩy chân lỡ bước.
- Nếu ông gọi núi này nó đồng ý, cây quạt này cũng là của ông.
- Được lắm, tao xem ngoại trừ cây quạt này ra, mày có bao nhiêu bản lĩnh, dám liều lĩnh trước mặt Long gia chúng tao như vậy.
Long Trường Thiên tức giận nói.
Nếu cây quạt này ở trong tay tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, uy lực khó mà tưởng tượng nổi.
Một Trúc Cơ hậu kỳ của Khổng gia từng cầm cây quạt này đối phó với một Tiên Thiên Tông Sư, kết quả thiếu chút nữa Tiên Thiên Tông Sư bị chém.
Tuy trong đám Tiên Thiên Tông Sư cũng có tốt xấu lẫn lộn, nhưng đủ để chứng minh uy lực của cây quạt này.
Nhưng cây quạt này nằm trong tay một đứa con nít thì phát huy được bao nhiêu uy lực?
Không đợi Long Trường Thiên ra tay, một người đàn ông trung niên đi từ trong đám người ra.
- Long Trường Thiên, không cần ông ra tay, tôi sẽ diệt tên nhóc này.
Người đàn ông trung niên này có vài phần tương tự với Long Trường Phong bị chém đứt tay, khí tức trên người mạnh hơn không ít, mặt xanh đen, mắt gần như phun ra lửa, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú.
- Tiểu tử, lão tử là Long Chấn Vân, mày chém một tay của con tao, tao phải nghiền nát xương cốt toàn thân mày.
Long Chấn Vân nổi giận nói.
Có thể nói Long Trường Phong gần như là hi vọng tương lai của nhà bọn họ, còn trẻ tuổi đã đến Trúc Cơ trung kỳ, tám chín phần mười sau này có thể đến cảnh giới Tiên Thiên.
Ai biết chuyện vừa ầm ĩ như vậy, đã bị Mạc Phàm chém đứt tay.
Chuyện này không chỉ là sỉ nhục với ông ta, còn cắt đứt hi vọng.
Y thuật của Âm Sơn Tông bọn họ có thể nối tay lại, nhưng muốn giống như trước kia thì gần như không thể.
Hôm nay không giết Mạc Phàm, ông ta chắc chắn không rời đi.
Đám Long gia thấy Long Chấn Vân ra tay, không ít người vui vẻ.
Long Chấn Vân là một trong 3 tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng là một người rất mạnh.
Am hiểu sơn pháp Âm Sơn Tông nhất, một khi thi triển không chỉ vô cùng mạnh, toàn thân còn như hòn đá cứng rắn.
Long Chấn Vân từng dựa vào sơn pháp của ông ta tấn công toàn lực với Tiên Thiên Tông Sư, còn không xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng đánh nát xương cốt toàn thân Tiên Thiên Tông Sư, người đó hoàn toàn biến thành phế nhân, ở bệnh viện một năm mới giữ được tính mạng.
Cho dù Mạc Phàm có quạt, cũng không hẳn chém được thân thể Long Chấn Vân.
Long Trường Phong là con của ông ta, để ông ta đối phó với Mạc Phàm là thích hợp nhất.
ấ ể ể ể ể ế- Chú Chấn Vân, tiểu tử này ra tay độc ác như vậy, chú đánh nát hạ thể tiểu tử này trước, để cậu ta biết lợi hại của Long gia chúng ta.
Một thanh niên Long gia hay đi quán bar với Long Trường Phong lạnh lùng nói.
- Không thành vấn đề.
Long Chấn Vân lạnh lùng lên tiếng, vận chuyển nội khí.
Hào quang màu vàng đất xuất hiện trên người hắn, bắp thịt toàn thân ông ta như biến thành kim cương màu vàng đất, làm cho người ta cảm thấy rất nặng, cứng rắn, sắc bén.
Chu Trường Hoằng thấy Long Chấn Vân ra tay, trong mắt hiện lên lo lắng.
- Mạc tiên sinh, cậu cẩn thận một chút, người này rất lợi hại ở thành phố Nam Sơn, có danh hiệu Kim Cương Bất Hoại.
- Kim Cương Bất Hoại?
Mạc Phàm nhếch miệng cười khinh thường.
Kim Cương Bất Hoại là một cảnh giới tu thể, nếu thật sự đến Kim Cương Bất Hoại, đừng nói là pháp khí không làm gì được, ngay cả pháp bảo rất cao cũng không thể làm thương tổn, Long Chấn Vân này cách cảnh giới đó xa.
Người khác cho rằng ông ta là Kim Cương Bất Hoại, nhưng không lừa được hắn.
Long Chấn Vân này chỉ sử dụng một võ pháp cấp trung của Ngạo Nhật Sơn Tôn, tên là Phá Sơn Giáp mà thôi.
Võ pháp này thông qua nội lực hình thành một tầng hộ giáp hình núi bên ngoài cơ thể, có thể đao thương bất nhập, vừa không ảnh hưởng đến tốc độ và lực lượng, vừa có năng lực bảo vệ mình, người của Ngạo Nhật Sơn Tông đều biết.
- Ông chuẩn bị xong chưa?
Mạc Phàm cười mỉa hỏi.
Long Chấn Vân nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
Vậy mà tiểu tử này không sợ ông ta?
- Tiểu tử, mày chán sống rồi à, vậy để tao tiễn mày một đoạn.
Ông ta nắm chặt tay, hoàng quang trên tay tỏa ra, trong chớp mắt cánh tay thô thêm một vòng, giống như được tảng đá màu vàng bao quanh, làm cho người ta có cảm giác không gì phá nổi.
- Long thí chủ, mong ông lưu lại mạng cậu ta, chúng tôi còn cần mang cậu ta về Thiếu Lâm Tự phục mệnh.
Phổ Độ nhắc nhở.
- Yên tâm, tôi tự có chừng mực, cậu ta chém con tôi, tôi sẽ không để cậu ta chết dễ như vậy, tôi chỉ muốn chém hết tay cả nhà cậu ta thôi, Phổ Độ đại sư sẽ không ngăn cản đúng không?
Long Chấn Vân nhếch miệng, cười tàn nhẫn nói.
Không thể giết tiểu tử này, vậy báo thù người nhà cậu ta luôn.
- A di đà Phật.
Phổ Độ niệm Phật, không trả lời, xem như là ngầm đồng ý.
Long Chấn Vân cười mỉa, quả đấm giơ lên tạo ra gió lớn, thổi về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm cười, tươi cười như đao, vô cùng sắc bén, sát ý xuất hiện quanh người hắn giống như là một thực chất.
Đã có ý nghĩ muốn trả thù người nhà hắn, vậy thì chém luôn cả Long Chấn Vân này.
Hắn ấn pháp thuật, một tay cầm quạt vung nhẹ về phía Long Chấn Thiên, linh khí chen chúc mà ra, sát khí tràn ra liên tục.
- Thủy, Linh!
- Lại chém!