Trong biệt thự, trong phòng ngủ không gian rộng.
Trên một cái giường có bà lão tóc hoa râm nằm, trên chiếc giường khác là một đứa bé 5, 6 tuổi.
Một già một trẻ, sắc mặt xanh mét, hai mắt nhắm chặt, chau mày, bụng còn to hơn phụ nữ hoài thai mười tháng.
Làn da trong suốt có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bên trong, bộ dạng như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, nhìn làm da đầu người ta run lên.
Nếu không phải bụng hai người còn lên xuống, sẽ làm người ta tưởng rằng là hai người chết.
Xung quanh có không ít thiết bị chữa bệnh tiên tiến, mấy chục bác sĩ y tá mặc áo dài trắng bận rộn chạy quanh lão phu nhân và đứa bé.
Mộc Phong Nhạc vừa mới tiến vào, không tự chủ được run lên một phen.
Phòng này có không ít người, cũng không mở điều hòa, nhưng lạnh hơn những nơi khác rất nhiều.
- Mạc tiên sinh, nơi này rất lạnh.
Mộc Phong Nhạc nhỏ giọng nói.
- Ừm.
Mạc Phàm gật đầu, liếc nhìn trong phòng.
Hai tay Hà Thi Thi để trước ngực, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh lùng.
- Đã quên nói cho cậu biết, mấy ngày hôm trước Thanh Đăng đại sư đã tới, nhưng hôm sau Thanh Đăng đại sư liền chết, Mạc tiên sinh, cậu phải suy nghĩ thật kỹ đó.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, mắt nhìn một vật phẩm trang sức ở đầu giường đứa bé.
Vật phẩm trang sức này to bằng lòng bàn tay, phía dưới là một đài sen màu vàng, bên trên có một kim thân đồng tử vẻ mặt tươi cười, trên người có khắc kinh Phật, nhìn không khác gì vật phẩm trang sức bình thường.
- Thứ này lấy đâu ra thế?
Mạc Phàm đi đến bên cạnh vật phẩm trang sức kim thân đồng tử này, hỏi.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, sắc mặt Hà Thi Thi và phụ nhân lạnh lùng sau lưng cô ta thay đổi, rất nhanh liền khôi phục như thường.
- Cái này sao?
Ông ta luôn bận rộn làm ăn ở ngoài, một số chuyện vụn vặt trong nhà, ông ta cũng không biết.
- Thi Thi, thứ này ở đâu ra vậy?
- Khi sinh nhật Tiểu Hổ bạn bè thân thích đưa, cụ thể là người nào đưa em cũng không biết, hình như là mua từ Thái Lan về, thứ này không có vấn đề gì đâu, nó ở đó mấy tháng rồi mà.
Hà Thi Thi lạnh giọng nói.
- Mạc tiên sinh, đồng tử này có vấn đề gì sao, không phải thứ này khiến mẹ và con trai tôi bị bệnh nặng đấy chứ?
Lỗ Lão Hổ lo lắng hỏi.
- Không phải, nhưng cũng không phải là thứ tốt gì, tốt nhất đừng để ở trong nhà.
- Mạc tiên sinh, rốt cuộc thứ này là gì?
Lỗ Lão Hổ tò mò hỏi.
- Cổ Mạn Đồng.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cổ Mạn Đồng?
Lỗ Lão Hổ và Mộc Phong Nhạc vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi, rõ ràng hai người bọn họ đều biết thứ này.
Cổ Mạn Đồng là thánh vật có lịch sử trăm năm của Đông Nam Á, dùng hài cốt của đứa bé sinh non hay chết non và mỡ thi thể, trải qua cao tăng hay pháp sư làm phép, ký linh hồn vào bên trong.
Có thể giúp người ta tiêu tai họa giải nạn, tăng phúc tụ tài và nhiều tác dụng kỳ diệu khác, không khác vận tài đồng tử của Hoa Hạ mấy.
Nghe nói một vị tướng quân của Thái Lan, khi đánh giặc mang theo con của mình luyện chế thành Cổ Mạn Đồng, bách chiến bách thắng, công vô bất khắc, thánh vật này mới lưu truyền ra ở Thái Lan, đến bây giờ sớm hình thành sản nghiệp dây chuyền.
Rất nhiều người đến nước Thái Lan du lịch, đều hướng về Phật bài và Cổ Mạn Đồng của Thái Lan.
Nhưng không phải mỗi Cổ Mạn Đồng phụng dưỡng đều có thể đạt được tác dụng như mong muốn.
Cổ Mạn Đồng sớm thành một loại sản nghiệp, có thể mua được ở rất nhiều nơi trong nước Thái, nhưng với trình độ chữa bệnh hiện giờ, đâu có nhiều đứa bé như trước dùng để luyện chế thành Cổ Mạn Đồng?
Ngoài ra đứa bé chết yểu vốn có oán khí nặng, không có cao tăng, pháp sư chân chính làm phép, có thể tiêu trừ oán khí hay không thì chưa chắc.
Nếu không thể tiêu trừ oán khí, còn đáng sợ hơn tiểu quỷ thông thường.
Dù sao vốn là đứa bé nên đầu thai chuyển thế, lại bị giam giữ trong tượng đất, không phải là chuyện tốt gì.
Lúc trước có một nữ minh tinh phụng dưỡng Cổ Mạn Đồng, hi vọng có thể khiến sự nghiệp lên tới đỉnh cao, kết quả chuyện không hay xảy ra, bị chính Cổ Mạn Đồng mình dưỡng phi lễ, không thể không mời đại sư xử lý Cổ Mạn Đồng này.
- Chuyện này…
Sắc mặt Lỗ Lão Hổ khó coi, như bị người ta tát mấy cái.
Con của ông ta bị người ta để Cổ Mạn Đồng bên người, vậy mà ông ta không biết.
- Tôi lập tức bảo người ta mời nó đi.
Cổ Mạn Đồng này đã để ở trong nhà, thì không thể ném đi tùy tiện như một món đồ nào đó, nếu không sẽ bị Cổ Mạn Đồng trả thù.
- Không cần phiền phức như vậy, sau này đừng chạm vào những thứ như thế là được.
Mạc Phàm nhắc nhở.
Hà Thi Thi nghe thấy những lời Mạc Phàm nói, lông mày nhăn lại, vẻ mặt không dám tin.
Muốn tiễn Cổ Mạn Đồng này đi, nhất định phải do đại sư cúng siêu độ bảy bảy bốn chín ngày, hơn nữa Cổ Mạn Đồng này phải nguyện ý đi mới được, vậy mà Mạc Phàm nói không cần phiền phức như vậy.
- Mạc tiên sinh, chẳng lẽ cậu còn biết thuật pháp siêu độ, cho dù cậu biết, cũng không dễ như vậy chứ?
Mạc Phàm lắc đầu cười, một tiểu quỷ mà thôi, còn cần hắn siêu độ sao?
Ba quỷ vương trăm năm của Chu Trường Hoằng, đều là hắn để bọn họ đầu thai chuyển thế, càng không nói đến một Cổ Mạn Đồng.
- Ra đi.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe dị sắc.
Bên trên Cổ Mạn Đồng lóe sáng kim quang, một đứa bé yểu điệu lập tức xuất hiện.
Đứa nhỏ này như đồng tử đưa tiền trên tranh tết, làn da như đồ sứ, hai mắt có lệ, nhìn Mạc Phàm với vẻ hoảng sợ, giống như nhìn thấy khắc tinh, thân thể liên tục run rẩy.
Đứa bé này vừa xuất hiện, vẻ mặt không ít người trong phòng ngủ ngẩn ra.
Bọn họ chưa từng thấy quỷ, nhưng hiện giờ lại có một con quỷ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Không ít người run rẩy, chảy mồ hôi lạnh.
- Đi đầu thai đi.
Mạc Phàm tạo pháp ấn, một ký hiệu bay vào trong cơ thể Cổ Mạn Đồng.
Thân thể Cổ Mạn Đồng run lên, trong mắt lộ ra một chút hoảng hốt, bất ngờ, kinh ngạc vui mừng.
Hai tay đứa bé tạo thành hình chữ thập, lạy Mạc Phàm một cái, nhưng lại có chút lưu luyến nhìn thoáng qua con trai của Lỗ Lão Hổ trên giường, giống như có chút lo lắng và không nỡ.
Sao Mạc Phàm có thể không nhìn ra ý của Cổ Mạn Đồng, hắn giơ tay ra búng một cái, lại có một đám linh khí đánh vào trong cơ thể Cổ Mạn Đồng.
- Có tôi ở đây, thứ trên người đứa bé sẽ được giải nhanh thôi, cậu đi đi, niệm tình thiện lương của cậu, tôi tiễn cậu một đoạn đường.
Pháp ấn lúc trước của hắn chỉ giải trừ gông cùm xiềng xích trên người Cổ Mạn Đồng này, để cho đứa bé đầu thai chuyển thế, nhưng có đám linh khí này, có thể khiến kiếp sau đứa bé được đầu thai vào nhà tốt, sẽ không phải chịu khổ như trước.
Kim quang trên người Cổ Mạn Đồng lại sáng lên, trên khuôn mặt đáng yêu đều là vui sướng, lại lạy Mạc Phàm, sau đó hóa thành một đạo kim quang bay về phía tây.
Tượng bùn kim thân kia tự vỡ nát, vỡ ra thành mấy cánh hoa.
Cổ Mạn Đồng này vừa biến mất, trong phòng lập tức ấm áp hơn nhiều.
Trong phòng ngủ, vẻ mặt không ít người sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn về phía Mạc Phàm, ánh mắt rất kỳ lạ.
Nhất là Hà Thi Thi và phụ nhân sau lưng cô ta, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm rét lạnh thêm vài phần.
Một đứa bé 16, 17 tuổi, vậy mà nói mấy câu là có thể siêu độ Cổ Mạn Đồng, cho dù là cao tăng tu luyện trong Tự Miếu mấy chục năm cũng không làm được.
Lỗ Lão Hổ cũng khiếp sợ, ông ta chỉ thấy công phu của Mạc Phàm, chưa từng thấy Mạc Phàm dùng pháp thuật, ai ngờ pháp thuật của Mạc Phàm cũng cao như vậy.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh.
Lỗ Lão Hổ vội vàng nói.
Lỗ Lão Hổ vừa nói xong, giọng nói chói tai của Hà Thi Thi truyền đến.
- Đợi cậu ta chữa khỏi bệnh cho mẹ và con trai anh, hãy cảm ơn.