Trong đình Phong Nguyệt, Tần lão gia tử và Lạc Phi nhìn hai người Liễu Như Tùng và Hoàng Thiếu Nguyệt rời đi, lông mày hoa râm đều nhíu lại.
- Tiểu tử, cậu đúng là suốt ngày trêu chọc phiền phức.
Lạc Phi bất mãn nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm không chỉ thả Hoàng Thiếu Nguyệt, còn dùng lửa hủy đi tu vi của Liễu Như Tùng.
Tuy Hoàng gia bị Mạc Phàm diệt hơn 1000 người, đã không có gì phải sợ.
Nhưng tích lũy ngàn năm của Hoàng gia, chỉ cần Hoàng Thiếu Nguyệt ra mặt, nếu có thể mời người Liễu gia đến, không biết có thể mời được bao nhiêu thế gia.
Còn Liễu gia, Mạc Phàm đã đắc tội, hôm nay đến một Liễu Như Tùng, không biết lần sau là ai tới, nếu Liễu Như Phong đến đây, vậy thì phiền phức rồi.
- Lạc lão gia tử, ông chắc chắn là phiền phức, mà không phải có người muốn tìm tòi trước khi hành động?
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, thu Nhất Muội Chân Hỏa, hỏi ngược lại.
Hắn thành danh ở thiếu niên, nhưng dù sao căn cơ vẫn quá nhỏ bé.
Thừa dịp hắn còn chưa thâm căn cố đế, sao những gia tộc này có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Cho dù không có chuyện của Hoàng gia, Liễu gia hay gia tộc khác cũng có thể tìm được lý do, đánh chú ý lên công pháp và y thuật của hắn.
Nếu Liễu gia dám đánh chú ý lên người hắn, tất nhiên không thể buông tha?
Nếu không sẽ khiến người ta nghĩ rằng hắn có thể để mặc người ta xâu xé.
Vẻ mặt Tần lão gia tử và Lạc Phi khẽ đổi, hai người đều là người trải qua lửa đạn và cách mạng rửa tội, chuyện gì nghĩ cũng sẽ thông suốt.
- Tiểu tử, ý của cậu là Liễu gia đánh chú ý lên công pháp và y thuật của cậu sao?
Lạc Phi hỏi.
- Không chỉ Liễu gia, chỉ sợ người có không ít người có chủ ý này, không phải trước mắt tôi có hai người sao?
Mạc Phàm trêu ghẹo nói.
Liễu gia là chim đầu đàn, một khi hắn yếu thế, chắc chắn còn gia tộc khác sau Liễu gia xuất hiện.
- Tiểu tử, cậu nói cái gì, ai có ý đồ với cậu hả?
Lạc Phi tức đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận nói.
ể ồXú tiểu tử này, vậy mà đánh đồng ông ta với Liễu gia.
Ông ta là lấy huân chương khai quốc đổi lấy, sao có thể là cùng loại người trong ngoài bất nhất như Liễu gia?
- Lão Lạc, được rồi, chúng ta uống trà đi.
Tần lão gia tử cười ha ha, cười nói.
Bọn họ dùng huân chương khai quốc để Tần Kiệt bái Mạc Phàm làm sư phụ, coi như là có ý đồ với Mạc Phàm, nhưng khác phương pháp mà thôi.
“Hừ!” Lạc Phi hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi xuống.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, nước thép đã ngưng tụ lại ở trên đất bay về phía tay hắn.
Lạc Phi nâng chén trà lên, liếc mắt nhìn kim khí màu đỏ trên tay Mạc Phàm một cái, ánh mắt ông ta nhìn Mạc Phàm như tên phá của.
- Tiểu tử, một kiện pháp khí thượng phẩm bị cậu làm hỏng như vậy, cho dù cậu không cần, cậu tặng cho mấy đứa đồ đệ của cậu cũng được, ví dụ như Tiểu Kiệt nhà chúng tôi này, thằng bé lăn lộn với cậu lâu như vậy, ngay cả pháp khí cũng không có, nhưng nữ đồ đệ của cậu lại có pháp khí bên người.
Lạc Phi đau lòng nói.
Truy Hồn Nỏ này ngay cả Tiên Thiên Tông Sư cũng giết được, không có trên triệu căn bản đừng nghĩ mua được, lại bị đám lửa của Mạc Phàm đánh về nguyên hình, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại.
Mạc Phàm này đốt cái gì chẳng được, cứ muốn đốt pháp khí thượng phẩm, hiện giờ ông ta nhìn thấy kim khí trong lòng lại rỉ máu.
- Không hủy nó đi, tôi luyện chế pháp bảo thế nào?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Kim khí màu đỏ sậm này tên là Tinh Hồn Thiết, là một trong những nguyên liệu chủ yếu luyện chế pháp bảo.
Nếu không với trình độ luyện khí của Luyện Khí Sư ở Địa Cầu, sao có thể luyện chế thành pháp khí thượng phẩm?
Hiện giờ hắn đã nắm giữ Nhất Muội Chân Hỏa, hoàn toàn có thể luyện chế Tinh Hồn Thiết thành một kiện pháp bảo.
Lạc Phi vừa uống một ngụm trà vào miệng, mới đầu còn không có cảm giác.
Nhưng nghe thấy hai chữ “pháp bảo”, mà không phải “pháp khí”, trực tiếp phun trà trong miệng ra.
“Phụt.”
Cấp bậc pháp bảo còn trên pháp khí, cho dù pháp khí cực phẩm cũng kém pháp bảo hạ phẩm rất nhiều, nếu pháp khí cực phẩm là súng lục, vậy pháp bảo hạ phẩm là súng laser hay súng sóng siêu âm, căn bản không có cách nào so được.
Người luyện chế pháp khí, cả Hoa Hạ không tìm được 100 người, người có thể luyện chế pháp bảo lại càng không vượt qua 5 người, vậy mà Mạc Phàm có thể luyện chế pháp bảo.
Ngay cả Tần lão gia tử cũng có chút ngồi không yên, chén trà trong tay hiếm khi run lên, một lát sau mới bình phục lại.
- Tiểu tử, cậu nói cái gì, cậu có thể luyện chế thứ này thành pháp bảo, lão tử không nghe lầm đấy chứ?
Lạc Phi vội vàng hỏi.
- Ông không nghe sai đâu.
Mạc Phàm lặp lại.
Pháp bảo đơn giản là yêu cầu nguyên liệu cao một chút, trận pháp phức tạp một chút, không khác pháp khí quá nhiều.
Kiếp trước hắn có tu vi Kim Đan, dựa vào tiên khí của Luân Hồi Chi Lô Liên luyện chế được vài món, có nguyên liệu thích hợp mà không luyện chế được pháp bảo sao?
Lạc Phi và Tần lão gia tử cùng hít vào mấy hơi khí lạnh, sao bọn họ lại không hiểu những lời này.
Nếu người khác nói có thể luyện chế pháp bảo, chắc chắn bọn họ sẽ không tin, nhưng những lời này từ miệng Mạc Phàm nói ra, ít nhiều gì cũng có độ tin cậy, dù sao Mạc Phàm làm rất nhiều chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Một đứa bé 16 tuổi có thể luyện chế pháp bảo, ánh mắt hai lão gia tử nhìn Mạc Phàm lại khác thường hơn không ít.
- Tiểu tử, lão tử rất ít khi bội phục người khác, nếu cậu thật sự luyện ra pháp bảo, lão tử thực sự phục cậu.
Lạc Phi vẫn còn khiếp sợ nói.
- Không phải ông cảm thấy tôi là tên phá của sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt hỏi.
- Cậu không phá của, lão tử là tên phá của được chưa.
Lạc Phi liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, tức giận nói.
Nếu như biến pháp khí thượng phẩm thành pháp bảo còn là phá của, chắc trên đời này không còn tên phá của rồi.
Mạc Phàm cười khẽ, thu Tinh Hồn Thiết vào trong nhẫn.
Chiếc nhẫn sáng lên, mũi tên bắn vào hắn lúc trước xuất hiện trong tay hắn.
Hai tay hắn nắm mũi tên, nhẹ nhàng vặn một cái.
Tinh Hồn Thiết màu đỏ sậm chế tạo đầu mũi tên và thân mũi tên tách ra, bên trong thân mũi tên trống không.
“Tí tách!” Một đám chất lỏng kim loại màu bạc bay từ trong lên.
Kim khí này như thủy ngân, tự động tụ thành trạng thái thủy châu, bên ngoài lóe lên điện quang, điện quang này khiến kim khí trạng thái lỏng bay lên.
Hai vị lão gia Tần gia, Lạc gia nhướn mày, lộ ra chút ngạc nhiên.
Bọn họ từng thấy không ít chuyện kỳ lạ trên thế giới, nhưng chưa từng thấy kim khí thần kỳ như vậy.
Trạng thái lỏng, có điện, còn có thể bay.
- Tiểu tử, đây là kim khí gì thế?
- Lôi Quang Kim, thứ có thể giải trừ nguyền rủa nhưng rất nguy hiểm.
Mạc Phàm lộ ra chút vui mừng bất ngờ, nói.
Đây là một trong ba nguyên liệu còn lại giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú của hắn, hắn vốn định đến Vu Thần Giáo tìm loại kim khí này, không ngờ quay về Đông Hải lại có người tự dâng tới cửa.
Chuyện này giảm bớt thời gian đi tìm của hắn, xem ra hắn quay về Đông Hải một chuyến trước là đúng, hiện giờ chỉ còn Lôi Trì Thủy và Lôi Trạch Thạch là giải trừ được nguyền rủa trên người hắn.
Hắn lấy một bình ngọc ra, bỏ Lôi Quang Kim vào.
- Nguyền rủa?
Nghe hai chữ này, sắc mặt Tần lão gia tử khẽ biến âm u.
- Mạc tiên sinh, lần này cậu đến Tấn Châu, có phải gặp chuyện gì rồi không?
Mạc Phàm nhíu mày, không có ý giấu diếm.
- Lão gia tử, hai người biết bao nhiêu về Vu Thần Giáo?