Vừa rồi Vạn Giang Minh xưng hô với lão giả này là nhị sư thúc, vậy rất có khả năng cũng là nhị sư thúc của Tôn Vũ.
Sư đệ của Vạn Thiên Tuyệt, Thiên Thành Diệt Ma Vương Sát Nhân.
Trước đây người này là cao thủ võ đạo nổi tiếng ở Hoa Hạ, vì tăng võ đạo, ông ta từng sưu tầm các loại cổ pháp bí pháp.
Phương pháp huyết tế của Vu Thần Giáo, phương pháp dịch kinh của Thiếu Lâm Tự, Hỗn Nguyên Nhất Khí Công của Nam phái, vân vân.
Mỗi lần ông ta đạt được một loại cổ pháp, đều có ít nhất mấy chục đến trăm người bị g iết chết, hành động đó của Thiên Thành Diệt khiến nhiều người của giới võ đạo và pháp đạo Hoa Hạ tức giận.
Hai mươi năm trước, Thiếu Lâm Tự dẫn đầu, tập hợp 20 cao thủ Tiên Thiên đuổi giết Thiên Thành Diệt.
Thiên Thành Diệt lấy bí pháp tăng tu vi, quả nhiên thực lực không tầm thường.
20 cao thủ này không chỉ không g iết chết được Thiên Thành Diệt, còn bị Thiên Thành Diệt giết mấy người, để ông ta chạy trốn ra nước ngoài.
Thiên Thành Diệt ra nước ngoài liền gia nhập Thanh Bang, thành sư đệ của Vạn Thiên Tuyệt.
Nghe nói ông ta ra nước ngoài vẫn không bỏ qua chuyện sưu tầm cổ pháp như trước, vì đạt được bí pháp của một dân tộc, ông ta giết liên tục trên vạn người mười mấy bộ lạc.
Bởi vì chuyện này, Thiên Thành Diệt có danh xưng Ma Vương Sát Nhân, cũng là nhân vật số một bị hình cảnh quốc tế truy nã quanh năm.
Thiên Thành Diệt từng lui tới Bắc Xuyên nhiều lần, ông ta từng phụ trách điều tra về Thiên Thành Diệt, cho nên hiểu biết rất rõ về Thiên Thành Diệt này.
Nếu không ai có thể ngờ tới, lão giả nhìn có vẻ mặt mũi hiền lành, thực ra là Ma Vương Sát Nhân giết trên vạn người?
- Lạc Phi, vậy mà ông còn nhớ rõ tên tôi.
Thiên Thành Diệt khẽ nâng mí mắt, cười nói.
Thiên Thành Diệt vừa mới nói xong, trong lòng Tần Quỳnh và Vân Thiên Không hồi hộp hơn, sắc mặt tái mét.
Thiên Thành Diệt có thể thoát khỏi tay 20 cao thủ Tiên Thiên, thực lực không thể nghi ngờ, chẳng trách Mông Hãn không phải là đối thủ của ông ta.
Cho dù là Mạc Phàm cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta, trừ phi mời được Lâm Thiên Nam tới.
Tuy đám cha Mạc Phàm không biết Thiên Thành Diệt là ai, nhưng Tần Quỳnh và Lạc Phi đều sợ hãi như vậy, chắc chắn Thiên Thành Diệt không phải người bình thường.
- Nếu biết tên của tôi, Tần Quỳnh, Lạc Phi hai người còn chắn phía trước tôi nữa không?
Thiên Thành Diệt khẽ nhếch miệng, cười mỉa nói.
Hai người Lạc Phi và Tần Quỳnh nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau một cái, lông mày lập tức giãn ra.
Lạc Phi sờ đầu Tiểu Vũ, đưa Tiểu Vũ cho cha Mạc Phàm.
- Thiên Thành Diệt, ông nghĩ xương cốt hai người chúng tôi mềm như vậy sao, ông dám động vào Mạc gia, phải qua cửa ải của hai chúng tôi trước đã.
Lạc Phi gõ cây gậy trong tay xuống đất, ngẩng đầu một cách kiêu ngạo.
- Nếu không có Mạc Phàm, mạng lão phu đã không còn từ mấy tháng trước, Thiên Thành Diệt, nếu ông có can đảm cứ việc tới lấy, không có can đảm thì cút khỏi Hoa Hạ.
Tần Quỳnh tiến lên trước theo, đứng sóng vai với Lạc Phi.
Cằm ông ta cũng hơi nâng lên, nhìn Thiên Thành Diệt, trên mặt không có một chút sợ hãi.
Đến tuổi này của bọn họ, sớm đã nhìn thấu sinh tử.
Sống lâu một ngày là được lợi một ngày, không sống được cũng không có gì tiếc nuối.
So với những chiến sĩ chết trận trên chiến trường, bọn họ đã vô cùng may mắn.
Tần Kiệt hi vọng của hai người bọn đã bái Mạc Phàm làm sư phụ, chỉ dựa vào điểm này, trong trăm năm ai dám làm gì Tần gia và Lạc gia.
Có thể làm được chuyện này, cho dù bây giờ bị Thiên Thành Diệt gi ết chết, bọn họ cũng có thể chết nhắm mắt rồi.
Dáng người hai người bọn họ không cao như Mông Hãn, nhưng theo trán bọn họ khẽ nâng cao, thân hình bọn họ cao lớn hơn nhiều.
Vẻ mặt cha Mạc Phàm khẽ đổi, lông mày nhíu chặt lại.
- Tần lão, Lạc lão, đây là chuyện của Mạc gia tôi, nên do tôi tới gánh chịu.
- Quốc Hoa, cậu còn là quân nhân không?
Tần lão gia tử nghiêng đầu, cười nói.
- Nhất nhật vi binh, chung sinh vi ngũ.
Mắt cha Mạc Phàm mở to, nghiêm túc nói.
Tòng quân là kiêu ngạo cả đời của ông, sao có thể không là quân nhân?
- Được lắm, tôi lấy thân phận tướng quân khai quốc ra lệnh cho cậu, mang những người khác tiến vào biệt thự, cho dù ngoài này xảy ra chuyện gì, chỉ cần Mạc Phàm chưa quay về, mọi người không thể đi ra, còn nữa, sau này mong mọi người chiếu cố Tiểu Kiệt nhà chúng tôi nhiều hơn.
Tần lão gia tử nói xong những lời này, cười hiền lành.
- Chuyện này…
Vẻ mặt cha Mạc Phàm sửng sốt, trong con ngươi xuất hiện xoắn xuýt.
- Thế nào, cậu muốn cãi lời quân lệnh, hay là không muốn chiếu cố Tiểu Kiệt nhà chúng tôi?
Tần lão gia tử nhíu mày hỏi.
- Dạ, thủ trưởng!
Mắt cha Mạc Phàm đỏ lên, thân thể đứng thẳng tắp, chào Tần lão, Lạc lão một cái, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nếu có lựa chọn, ông tuyệt đối không muốn như vậy.
Nhưng ông là quân nhân, mệnh lệnh của tướng quân ông không thể không nghe theo.
- Nếu ông dám động vào ba vị tướng quân, Mạc Quốc Hoa tôi xin thề, Mạc gia tôi nhất định sẽ diệt các người.
Cha Mạc Phàm nghiến răng, nhìn chằm chằm Thiên Thành Diệt, hung dữ nói.
Phẫn nộ chưa bao giờ có.
Cha Mạc Phàm nói xong nắm chặt tay lại, mang theo Tiểu Vũ xoay người đi về phía biệt thự.
A Hào và Vân Thiên Không không cam lòng, nhưng không thể không đi theo.
Cách đó không xa, Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh cười khinh thường.
Ở trong mắt bọn họ, một màn này giống như truyện cười.
Nếu Mạc Phàm không có ở đây, tất cả mọi người đều bị người Thanh Bang bọn họ giết sạch, chỉ là chuyện sống lâu thêm vài giây mà thôi, vào biệt thự thì sao chứ?
- Tần Quỳnh, Lạc Phi, tôi giết hai người các ông, Hoa Hạ có phái Lâm Thiên Nam đến đây không?
Thiên Thành Diệt hỏi.
- Phải thì thế nào, không phải thì thế nào, ông sợ sao?
Tần Quỳnh lạnh lùng nói.
Thiên Thành Diệt giết hai người bọn họ và Mông Hãn, tương đương với giết hai tướng quân khai quốc và một vị tướng quân, Hoa Hạ không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Đến lúc đó Lâm Thiên Nam ra tay, Thiên Thành Diệt sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
- Nếu đúng là như vậy, vậy các người càng phải chết.
Thiên Thành Diệt cười lạnh lùng, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.
Ông ta vẫn muốn nhìn xem, rốt cuộc cao thủ có thể đánh bại Vạn Thiên Tuyệt sư huynh ông ta có cảnh giới gì, đây là một trong những mục đích ông ta về Hoa Hạ.
Giết Mạc Phàm trước, lại diệt Lâm Thiên Nam, tới xác minh võ đạo của ông ta.
- Ông có thể thử xem.
Tần Quỳnh không sợ hãi nói.
- Ha ha, nếu đã dựng nước xong rồi, hai tướng quân khai quốc ông không còn quan trọng nữa, hai người vẫn nên đi chết đi.
Thiên Thành Diệt cười khinh thường nói.
Ở trong mắt người khác, tướng quân khai quốc là trời, ở trong mắt ông ta chỉ là người phàm.
Ông ta vươn tay ra, hét lớn một tiếng.
- Khởi!
“Rầm!” Động đất rung núi.
Dưới chân Tần Quỳnh và Lạc Phi, tảng đá hình bàn tay hai ba người ôm không hết vươn ra, ôm chặt lấy hai người.
“Răng rắc…” Tiếng xương cốt không chịu nổi vang lên trên người Tần Quỳnh và Lạc Phi.
Sắc mặt hai người không chút thay đổi, trái lại chuyện trò vui vẻ cách không.
- Lão Lạc, ông còn nhớ trận chiến ở Bắc Xuyên không.
Tần Quỳnh vận khởi nội khí, gắng gượng chống đỡ nói.
- Đương nhiên nhớ rõ, chúng ta không có đạn, liều mạng với lưỡi lê, tôi giết 109 người, ông chỉ giết được 100 người.
Lạc Phi tức giận nói.
- Nếu không phải lão tử đỡ hộ ông một súng, sao có thể giết ít hơn ông?
- Nếu không phải ông đỡ một súng thay lão tử, sao khuê nữ nhà tôi có thể gả cho lãng tử nhà ông.
- Vậy bây giờ ông dám thi đấu một lần không?- Thi cái gì?
- Xem ai chống đỡ lâu hơn.
- Thi thì thi, đời này lão tử chưa từng sợ người nào?
Lạc Phi hào khí ngất trời nói.
“Ha ha!” Thiên Thành Diệt cười khinh thường, chết đến nơi còn cứng miệng.
Tay ông ta nắm chặt, bàn tay hình tảng đá lập tức nắm chặt, tiếng xương cốt gãy vang lên trên người Tần Quỳnh và Lạc Phi.
Hai người hít vào một ngụm khí lạnh, không chỉ không kêu đau, còn nở nụ cười.
- Sảng khoái!
Trong biệt thự, mắt cha Mạc Phàm, A Hào và Vân Thiên Không gần như sắp phun ra lửa, trừng mắt nhìn Thiên Thành Diệt.
Tiểu Vũ ở bên cạnh đã ch ảy nước mắt rào rào, nếu không phải bị cha kéo lấy, chắc chắn cô đã chạy ra ngoài.
Hai ông nội này đều là người tốt, sao có thể bị người xấu gi ết chết.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy lại vang lên, không đợi tiếng thứ ba vang lên, Tiểu Vũ vội hét lên.
- Anh, cứu mạng!