- Cậu đang uy hiếp chiến sĩ đội hải quân lục chiến Hoa Hạ sao?
Liệt Hỏa không sợ hãi, cười nói.
- Hai người còn thất thần làm gì, nhanh ra tay!
Giang Phong giận dữ hét lên với hai người phía sau.
Anh ta muốn đám binh lính này bắt Mạc Phàm, kết quả thì ngược lại mình bị tát một cái, chuyện này làm anh ta không ngẩng đầu lên được.
Sắc mặt hai người mặc thường phục phía sau anh ta thay đổi, vội vàng đi về phía Liệt Hỏa.
Hai người vừa cử động, mấy chục chiếc súng xung quanh tự động chĩa về phía đám Giang Phong.
“Ken két!” Chốt bảo hiểm mở ra, họng súng tối đen khiến lưng người ta phát lạnh.
Thậm chí có mấy điểm đỏ chiếu về phía mi tâm ba người, chỉ cần ba người hành động thiếu suy nghĩ, lập tức sẽ bị bắn nổ đầu.
Hai người đàn ông mặc thường phục nhíu mày, không chút do dự giơ tay lên.
Mắt Giang Phong mở to, một hai binh lính thì thôi, vậy mà cả đám người đều bảo vệ Mạc Phàm?
Dù sao anh ta cũng là đại thiếu Giang gia, từng thấy không ít tình cảnh, cho nên nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Liên Thành, các anh muốn tạo phản à?
- Vị thiếu gia này, những lời này của cậu dọa sợ lão đại tôi đó, chúng tôi không phải lính của cậu, chúng tôi là chiến sĩ Hoa Hạ, tạo phản cái gì, đừng nói với tôi là cậu tên Hoa Hạ đấy nhé?
Liệt Hỏa cười nói.
Trong chớp mắt khuôn mặt Giang Phong đỏ bừng, sắc mặt rất khó coi.
- Liên Thành, có phải mắt các anh bị mù đúng không, không biết tôi là ai sao?
Giang Phong vừa kêu lên như vậy, Liên Thành luôn trầm mặc lúc này mới mở miệng, một tay anh ta vươn đến trước mặt Giang Phong.
- Quả thật gần đây thị lực của tôi không được tốt lắm, xin hỏi cậu là ai, nếu cậu là binh lính thì mời lấy chứng nhận binh lính, nếu cậu là sĩ quan thì mời lấy chứng nhận sĩ quan của cậu ra, nếu cậu không có hai thứ này, mời lấy chứng nhận thân phận của cậu ra, sau đó theo chúng tôi một chuyến, bởi vì chúng tôi cậu có mưu đồ gây rối ở đây.
Trong giọng điệu nói chuyện giống như thật sự không biết, không giống đang nói đùa.
Giang Phong lại sửng sốt, cha anh ta là tổng tư lệnh, anh ta không có nhập ngũ, hiện giờ đang học khoa quản lý ở đại học Cambridge, lấy đâu ra thân phận quân nhân?
Trong chớp mắt anh ta thở hồng hộc như trâu, giọng nói như sấm rền.
- Cha tôi là Giang Thành, như vậy còn chưa đủ sao, Liên Thành?
- Ha ha, cha cậu tên là Giang Thành sao?
Liệt Hỏa nở nụ cười.
Những binh lính khác cũng cười khinh thường.Tần Kiệt cũng lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trước khi chưa gặp Mạc Phàm, anh ta cũng như Giang Phong, cảm thấy bối cảnh đủ cứng là được.
Thực ra ở trong mắt một số người, chuyện này như một câu chuyện cười, thực lực mới là tất cả, không có thực lực sớm muộn gì phòng ốc cũng sập.
- Cha cậu là cha cậu, không phải cậu, ông ấy có thể ra lệnh cho chúng tôi, nhưng cậu không có tư cách này, cậu đi theo chúng tôi một chuyến.
Liên Thành lạnh lùng nói.
- Anh!
Giang Phong nắm chặt tay, trong mắt đều là phẫn nộ.
Trước đây chỉ cần anh ta nói ra tên mình hay tên cha anh ta, lập tức có người cúi đầu xin lỗi anh ta
Hôm nay anh ta không chỉ không điều động được đám binh lính này, còn bị một người trong đó đánh, ngay cả tên cha anh ta cũng không có tác dụng, đúng là một đám binh lính không biết sống chết, đợi quay về xem anh ta thu thập bọn họ thế nào.
- Các người đợi đó cho tôi, các người nhất định sẽ hối hận.
Giang Phong lạnh lùng liếc nhìn Liên Thành một cái, sau đó dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cậu chắc chắn muốn như vậy, không có Giang gia chúng tôi, cậu không đối phó được cao thủ Thanh Bang, chính cậu cũng không nuốt được công lao lớn như vậy.
Giang Phong vừa nhắc đến chuyện cao thủ Thanh Bang, trên mặt đám Tần Kiệt lập tức hiện lên vẻ lo lắng.
Mạc Phàm thành kẻ địch của Đông Hải, nếu có thể liên thủ với Giang gia, có lẽ sẽ giải quyết dễ dàng hơn một chút.
Nhưng mà hiện giờ…
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lắc đầu, cười khẽ.
Hắn vươn một tay ra, năm ngón tay nắm chặt.
“Rầm!” Cửa đá đóng mạnh vào.
- Anh không phải tôi, sao anh biết tôi không đối phó được Thiên Thành Diệt.
Hắn nói xong chậm rãi đi đến bên cạnh khu đất trống, một chiếc phi cơ trực thăng tư nhân đậu ở đây, phía trên còn có chữ “Giang”.
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?
Vẻ mặt Giang Phong mờ mịt, hỏi.
Hắn không để ý đến Giang Phong, bạch quang trên tay sáng lên, giống như bóng đèn sáng đến mức tận cùng.
Tay hắn kéo ra sau, như giương cung, một chưởng đánh ra.
Một cơn gió to tự nhiên nổi lên, thổi người ta không mở mắt ra được.
“Rầm!” Tay hắn đánh xuống cabin, hợp kim trên phi cơ trực thăng lập tức lõm xuống hơn một thước, cả phi cơ như đạn bay ra khỏi nòng súng bay về phía xa, bay ra xa một cây số mới dọc theo đường parabol rơi xuống.
“Bùm!” Một tiếng nổ mạnh truyền từ dưới núi đến, ngọn lửa như mây hình nấm bốc lên trong sơn cốc.
- Anh không phải tôi, làm sao biết tôi không lấy được công lao lớn như vậy?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Những lời này vừa vang lên, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Đám Liên Thành từng thấy Mạc Phàm biểu lộ thực lực, cũng trợn mắt há miệng.
Mắt Giang Phong còn mở to hơn, vẻ mặt khó có thể tin.
Phi cơ trực thăng của anh ta bản số lượng, không có ngàn vạn không mua được, quan trọng hơn là phi cơ trực thăng này nặng gần năm tấn.
Phi cơ nặng như vậy, lại bị một chưởng của Mạc Phàm đánh bay.
- Tiểu tử này còn là người sao?
- Mạc Phàm, cậu dám hủy phi cơ của tôi.
Giang Phong nuốt nước bọt, cố chấp nói.
- Hủy phi cơ của anh?
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên.
- Chỉ sợ anh cũng không biết cái giá phải trả cho việc mạo phạm tôi?
Giang Phong nhíu mày, bị Mạc Phàm nhìn chăm chú trong lòng anh ta hơi sợ hãi.
- Cậu đã không chịu hợp tác với Giang gia chúng tôi thì thôi, chúng ta đi!
Anh ta khoát tay, muốn rời khỏi nơi này, trong mắt lóe lên âm độc.
Đám binh lính này giống như có quan hệ với Mạc Phàm, chỉ sợ hôm nay không có cơ hội thu thập đám người này, sau khi quay về sẽ tìm cơ hội.
Một người cũng đừng nghĩ chạy trốn, một câu của anh ta chắc chắn có thể khiến đám người này chết vì nhiệm vụ, nhất là người vừa tát anh ta một cái, phải chết.
Mạc Phàm sao, đợi Thiên Thành Diệt diệt cậu ta, phần lớn công lao sẽ thuộc về Giang gia bọn họ.
- Đi sao?
Mạc Phàm cười lạnh lùng:
- Anh đi được à?
Giang Phong này xông vào nơi hắn bế quan, làm nhục Tần Kiệt, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn hắt nước bẩn lên người hắn, sai bảo đám Liên Thành bắt hắn như tội phạm.
Anh ta cho rằng y tiên bất tử hắn chỉ là đứa bé 16, 17 tuổi?
Trên mặt Giang Phong lộ ra bối rối, những binh lính này không dám nổ súng, nhưng Mạc Phàm không phải là binh lính.
Mạc Phàm động một tí là diệt Hoàng gia Tấn Châu, còn giết người của Vu Thần Giáo, ở nơi này Mạc Phàm là người duy nhất giết được anh ta.
- Mạc Phàm, không phải cậu muốn giết tôi đấy chứ, cậu giết tôi, cậu đừng nghĩ đến chuyện có một chút công lao, còn bị đưa vào nhà tù, chuyện này không có lợi với cậu.
Giang Phong cố lấy hết can đảm nói, hô hấp không còn vững vàng như trước.
- Bây giờ tôi không giết anh, nhưng nếu chiến sĩ ở đây có một người xảy ra vấn đề, tôi mặc kệ anh là ai, tôi đều giết cả nhà anh, hiện giờ sao, đánh gãy tay chân anh là được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Mắt hắn hơi híp lại, màu trắng trong mắt biến mất toàn bộ, không còn chút nào.
Trong con mắt màu đen, bốn đạo màu đen bay ra, chỉ trong chớp mắt đã đến gần tay chân Giang Phong.
“Răng rắc!” Tiếng xương gãy vang lên.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết truyền từ trong miệng Giang Phong ra, anh ta đau đớn lăn lộn trên đất, khuôn mặt anh tuấn hơi giật giật.
- Mạc Phàm, mày dám làm tao bị thương, mày đợi bị Thanh Bang diệt đi!
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không có bất luận gợn sóng gì.
- Vậy anh cũng mở to hai mắt mà nhìn kỹ, tôi giết Thiên Thành Diệt thế nào.
- Chúng ta đi!
Mạc Phàm nói với Tần Kiệt.
- Dạ!
Tần Kiệt đáp, hai người một hồ đi xuống núi.