Chính giữa du thuyền và phi cơ, trong đám thuyền bị xích sắt nối vào nhau, trên chiếc thuyền chiến lớn nhất.
Thiên Thành Diệt ngồi ở mũi thuyền mở to mắt, chậm rãi đứng dậy.
Ông ta nhìn Mạc Phàm từ trên cao xuống, cười lạnh lùng.
- Cuối cùng cậu cũng đến rồi, Mạc đại sư.
Những lời này hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cằm Mạc Phàm khẽ nâng lên, trong con ngươi lóe lên hàn quang, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn Thiên Thành Diệt.
- Nếu lần trước tôi ở Đông Hải, hôm nay tôi không cần phải đến đây một chuyến rồi.
Nếu lần trước khi Thiên Thành Diệt ở biệt thự số 9, hắn ở trong biệt thự, dựa vào uy lực của Tụ Linh Đại Trận, hắn hoàn toàn có thể gi ết chết Thiên Thành Diệt.
Nhưng cũng không sao.
Lần này hắn không cần dùng trận pháp, hoàn toàn có thể dùng thực lực gi ết chết Thiên Thành Diệt.
Nếu là báo thù giết người, vẫn nên tự ra tay tốt hơn.
- Ha ha, đâu có nhiều nếu như vậy, cậu đã đến nơi này, vậy ra tay đi, để tôi xem thực lực của cậu thế nào, tôi sẽ không lưu tình, nếu chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu!
Lần trước Mạc Phàm dùng lực lượng trận pháp, cùng với Thân Ngoại Hóa Thần.
Hôm nay ông ta muốn xem thiếu niên tông sư có bản lĩnh gì mà dùng ba quyền gi ết chết được Tôn Vũ.
Có bản lĩnh gì diệt Hoàng gia?
Lại có bản lĩnh gì đối địch với Thanh Bang bọn họ?
Đương nhiên những chuyện này không quan trọng lắm.
Quan trọng nhất là Mạc Phàm này có điểm gì hơn người, vậy mà vượt qua ông ta, trở thành thiếu niên tông sư.
Ông ta nói xong không nói thêm gì nữa.
- Đi cho tôi!
Trong mắt ông ta lóe lên chiến ý, nổi giận thét lên một tiếng.
Hai tay như di chuyển núi, dùng lực đánh về phía trước.
“Bùm bùm!” Hai tiếng sấm vang lên, lôi quang từ trên trời giáng xuống, đánh trúng hai chiếc thuyền đánh cá, trên thuyền đánh cá lập tức có hai cái động lớn đường kính hơn một thước.
Trong chớp mắt thời tiết như thay đổi, kình phong vô cùng ngột ngạt bỗng nhiên xuất hiện trên mặt biển, thổi quần áo mọi người bay bay, tóc tai tán loạn.
Không khí không chỉ không thoải mái hơn, trái lại ngột ngạt hơn nhiều, áp lực làm người ta không thở nổi.
Theo gió, nước biển bị lực lượng không biết khiên dẫn, xoay tròn mà lên, như rắn quấn quanh cột, xông lên từ trong hai cái động lớn trên thuyền.
Rất nhanh hai cột nước như con rồng sừng sững trên biển, bầu trời âm u hơn, gợn sóng mênh mông bát ngát trên biển lớn.
Giống như hai con rồng lượn vòng, hay như cự long hút nước trốn trong tầng mây.
Cột nước hấp thu nước biển liên tục, càng ngày càng khổng lồ.
“Rầm rầm!” Dưới Long Toàn Thủy Trụ, hai thuyền đánh cá bị xoắn thành mảnh nhỏ trong chớp mắt, bắn lên bầu trời.
Long Toàn Thủy Trụ này làm mọi người thay đổi sắc mặt.
Bởi vì Mạc Phàm chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên bọn họ hơi thất vọng về trận quyết đấu hôm nay.
Ai biết Thiên Thành Diệt lại dùng toàn lực.
- Đây là thực lực của Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong sao?
Có người hai mắt sáng lên, vô cùng kinh ngạc nói.
Đến Tiên Thiên kỳ, thực lực có thể thông thần, nhất cử nhất động như thần linh, chưởng thiên khống địa.
Nhưng nói là chưởng thiên khống địa, đã là chuyện từ thời viễn cổ.
Hiện giờ linh khí trên Địa Cầu rất loãng, không có mấy tu sĩ Tiên Thiên kỳ có thể hô phong hoán vũ, chỉ có thể nội khí ngoại phóng, tinh thần võ đạo ảnh hưởng đến nội khí của đối phương.
Thiên Thành Diệt giơ tay nhấc chân, liền xuất ra chiêu Long Toàn Thủy Trụ thanh thế khiến người ta sợ hãi như vậy, có khác gì thần linh?
- Thật đáng sợ, Thiên Thành Diệt đúng là Thiên Thành Diệt.
Một người trẻ tuổi được trưởng bối gia tộc dẫn đến nói.
Trên biển đáng sợ nhất là sóng thần, sóng thần bùng nổ, nhấc sóng biển lên cao mấy chục mét, hủy diệt một quốc gia nhỏ chỉ trong phút chốc.
Long Toàn Thủy Trụ của Thiên Thành Diệt không khác gì sóng thần, muốn hủy ngàn thành quá đơn giản.
- Tuy tôi cũng là Tiên Thiên Tông Sư, nhưng thẹn vì không bằng.
Vẻ mặt một lão giả tóc trắng xóa áy náy nói.
- Tôi cũng thẹn vì không bằng.
Một lão giả khác cũng đồng cảm nói.
Bọn họ đều là Tiên Thiên Tông Sư, bình thường cảm thấy mình đã khá lắm rồi, nhưng so với Thiên Thành Diệt, quả thật không tính là cặn bã.
- Uy phong của Thiên tông sư không giảm so với năm đó!
Có người nhìn Thiên Thành Diệt vô cùng kính nể nói.
- Tiểu tử này xong đời rồi, khà khà.
Hoàng Thiếu Nguyệt rất kinh ngạc về thực lực của Thiên Thành Diệt, cười đắc ý nói.
Cột nước lớn như vậy, cho dù đập vào thứ vạn tấn, cũng bị đập vào trong biển, huống chi là Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, nhận một chiêu của tôi đây.
Trong lúc mọi người khiếp sợ, Thiên Thành Diệt lớn tiếng quát.
Hai tay ông ta ấn xuống, hai cột nước kình thiên lập tức như trụ trời sập, ném mạnh về phía Mạc Phàm ở giữa cột nước.
Chắc chắn như thuyền đánh cá đều bị cột nước khuấy đảo vỡ nát, nếu cột nước này đập trúng Mạc Phàm, sẽ thế nào đây?
Giữa cột nước, Mạc Phàm nhìn cột nước như ngân hà đổi chiều, trên mặt không có một chút sợ hãi và kích động.
Hắn vươn một tay ra, nhẫn trên tay sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm Tru Sát xuất hiện trong tay hắn.
- Nếu biển vì ông sử dụng, tôi sẽ chém biển.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên tinh quang, lạnh lùng nói.
Ý niệm của hắn khẽ động, linh khí cuồn cuộn trong cơ thể trút vào trong Tru Sát.
“Rống…” Một tiếng như long ngâm vang lên, trường kiếm khí 15 trượng như Thần Long phá gió mà ra.
- Trảm!
Tay Mạc Phàm nâng kiếm, kiếm khí chém xuống cột nước kình thiên, cột nước chỉ kiên trì được một lát liền bị chém phá.
“Bùm!” Kiếm khí bùng nổ, cột nước thanh thế kinh người bị nổ tung trong chớp mắt, biến thành ngàn vạn hạt mưa rơi xuống bốn phía.
- Hả?
Một chiêu của Thiên Thành Diệt bị phá, ông ta bất nộ phản hỉ.
- Tiểu tử, quả nhiên năm ngày này của tôi không vô ích, chỉ là chút này còn chưa đủ, cậu còn kém xa.
Thiên Thành Diệt nói nói xong giơ tay lên nắm lấy, một màn ngạc nhiên xuất hiện.
Thủy châu vốn bị kiếm khí của Mạc Phàm đánh xơ xác, bỗng nhiên dừng ở trong không trung.
Ngay sau đó thủy châu bị kéo dài, mỗi một cái đều như viên đạn trôi nổi trong không trung.
Chi chít, căn bản muốn tránh cũng không tránh được.
Tuy còn chưa rơi xuống, nhưng nhìn làm da đầu người ta run lên, sởn gai ốc.
Nếu những thủy đạn này rơi xuống, có thể bị bắn thành xúc xắc.
- Mạc Phàm, thử lại Thiên Vũ của tôi xem, xem cậu chắn được nữa không?
Thiên Thành Diệt cười âm hiểm nói.
Kiếm khí của Mạc Phàm có thể ngăn một phần cột nước, nhưng sao có thể ngăn được toàn bộ?- Cần chắn sao?
Mạc Phàm nhìn lướt qua nước hình đạn đầy trời nói.
Những nước hình đạn này tuy đều làm bằng nước, nhưng trong mỗi viên đạn đều ngưng tụ nội khí đến mức tận cùng, còn lợi hại hơn cả đạn.
Cho dù Tiên Thiên Ngọc Thể của hắn có thể ngăn cản, nhưng đợi Thiên Vũ kết thúc, chắc chắn trên người hắn có chỗ không được tốt lắm, dù sao da thịt hắn còn chưa được rèn luyện.
Nhưng những thứ này, hắn cần tự mình đi chắn sao?
Nhẫn trên tay hắn sáng lên, kiếm Tru Sát được hắn cất đi, kiếm Tru Diệt xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm ra, ngọn lửa đỏ như máu lập tức dấy lên, vù vù rung động.
Thiên Thành Diệt thấy Mạc Phàm thay đổi pháp khí, nhíu mày, cười khinh thường.
Mạc Phàm am hiểu dùng lửa nhất, sao ông ta có thể không biết điểm ấy.
Nhưng nơi này là biển rộng mênh mông, hỏa kiếm, không biết lửa khắc nước à?
- Ngây thơ!
Một tay Thiên Thành Diệt đánh xuống phía dưới.
“Vù vù…” Ngàn vạn thủy đạn trong không trung rơi rầm rầm xuống, bắn về phía Mạc Phàm.
- Mạc đại sư, xem lần này cậu có chết hay không?
Thiên Thành Diệt cười hưng phấn nói.
- Chết sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
- Hôm nay chính là ngày chết của ông, Chử Hải (nấu biển)!