Không chỉ Thiên Thành Diệt chạy ra ngoài, trong đám người vây xem, tiếng động cơ cũng vang lên theo.
Một chiếc du thuyền và một chiếc phi cơ trực thăng chở Liễu Như Tùng, Hoàng Thiếu Nguyệt và Bạch Vô Hận, bỏ chạy theo hướng ngược lại với Thiên Thành Diệt.
Thiên Thành Diệt đều bị Mạc Phàm đánh chạy, bọn họ còn ngây ngốc ở đây, đợi chết sao?
Mạc Phàm nhìn lướt qua Thiên Thành Diệt và đám Hoàng Thiếu Nguyệt, trong mắt chớp lóe hàn quang, thản nhiên nói:
- Lúc này còn muốn chạy?
Lần trước Thiên Thành Diệt đến biệt thự số 9, làm người nhà hắn bị thương, còn bắt nhiều ngư dân ở Đông Hải như vậy.
Đám Hoàng Thiếu Nguyệt cũng đi theo gây khó dễ từ trong, muốn diệt Mạc gia bọn họ, hắn có thể để bọn họ chạy thoát sao?
- Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy!
Âm thanh như sấm vang lên liên tục, tản ra xung quanh, truyền vào trong tai mọi người.
Nghe thấy âm thanh này, khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Thiếu Nguyệt trắng xanh.
Trong lòng Liễu Như Tùng và Bạch Vô Hận hồi hộp, mặt xám như tro tàn, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống.
- Nhanh lên, nhanh rời khỏi nơi này!
Hai người vội vàng giục người lái.
Hai người bọn họ một người Liễu gia một người Bạch gia, chỉ cần có thể chạy về gia tộc, còn sợ Mạc Phàm đánh đến gia tộc bọn họ sao?
Nhưng nếu bị Mạc Phàm bắt được, bọn họ chỉ có đường chết.
Sắc mặt Thiên Thành Diệt cũng không đúng lắm, nhưng vẫn quay đầu cười khinh thường với Mạc Phàm.
Ông ta thừa nhận mình không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm muốn giữ ông ta lại, đừng nằm mơ nữa.
Năm đó, 20 Tiên Thiên Tông Sư đều không thể giữ ông ta lại, ông ta rời đi, Mạc Phàm có năng lực làm gì ông ta?
- Muốn giữ tôi ở lại, cậu đừng nên cố gắng làm gì, đi bắt mấy người kia đi, nếu không cậu không bắt được ai đâu.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, lần trước để Thiên Thành Diệt chạy trốn ở biệt thự, hôm nay lại để ông ta trốn thoát, hắn còn là y tiên bất tử sao?
- Tru Tà!
Nhẫn trên tay hắn sáng lên, tiểu kiếm trạng thái lỏng nhấp nháy lôi quang xuất hiện trong tay hắn.
Ý niệm của hắn khẽ động, ấn ký lôi điện chỗ mi tâm chớp lóe, tiểu kiếm lôi điện dài ra thành cự kiếm cao cỡ một người.
Lôi quang nuốt nhả, tia điện rung động, nghe làm da đầu người ta run lên.
- Tốc độ của ông rất nhanh, nhưng ở trên biển này, ông nhanh hơn lôi điện sao?
Nước khắc lửa, nhưng nước cũng có thể dẫn điện.
Hắn nói xong cắm Tru Tà xuống mặt biển.
Tiếng sấm vang lên “răng rắc”, lôi kiếm lập tức chia làm ba đạo điện long, mượn nước biển đuổi theo ba phía.
Chỉ trong giây lát đã tới dưới du thuyền, phi cơ trực thăng.
“Rầm!” Hai đạo lôi trụ phóng thẳng lên trời.
Phi cơ trực thăng và du thuyền chấn động, như bị vật nặng đánh trúng, tiếng máy móc nổ mạnh truyền ra, khói đen bốc lên.
Du thuyền chậm rãi dừng lại, phi cơ trực thăng xoay mấy vòng trong không trung, đâm vào trong biển.
Trên du thuyền và phi cơ trực thăng, đám Hoàng Thiếu Nguyệt run rẩy, trong cơ thể giống như có vô số trùng tử đang bò, có cảm giác chết lặng, vùng vẫy mãi mà không vùng vẫy được, liền ngã xuống lôi điện.
Cách đó không xa, tươi cười trên mặt Thiên Thành Diệt còn chưa mất đi, sắc mặt cứng ngắc xuống, cuối cùng không cười nổi.
Ông ta vội vàng vận khởi công pháp, chân khí hộ thể tràn đầy mà ra, bọc ông ta lại, mũi chân hơi chìm vào trong mặt nước, cơ thể ông ta mượn lực bay về phía bầu trời.
Cũng đúng lúc này, lôi điện rất nhỏ như xúc tua chui từ trong nước biển ra, rậm rạp chằng chịt khó mà đếm nổi.
Chỉ chưa tới 1 phần 100 giây, lôi tia bao quanh Thiên Thành Diệt tính cả chân khí hộ thể của ông ta, cường đại như Thiên Thành Diệt gặp lôi điện này, vậy mà không thể tránh thoát.
Cùng bị lôi tia bao quanh, còn có chiếc du thuyền kia và phi cơ trực thăng.
- Quay về cho tôi!
Mạc Phàm tức giận quát một câu, tay dùng lực nắm lại.
Ba điện quang như xiềng xích, kéo Thiên Thành Diệt, du thuyền và phi cơ trực thăng bay về.
“Bùm!” một người, một du thuyền, một phi cơ trực thăng rơi xuống nơi cách Mạc Phàm không xa, nước tung lên mấy trượng cao.
Mạc Phàm rút lôi kiếm ra, cầm tia chớp trong tay giống như Lôi Thần, chỉ về phía Thiên Thành Diệt.
Mỗi bước đi, nước biển đều chấn động theo.
- Lần trước để ông chạy, lần này còn muốn chạy, ông chạy được sao?
Thiên Thành Diệt chậm rãi đứng dậy từ trong nước biển, cơ thể chấn động, chân khí hộ thể bị lôi điện bên ngoài chấn nát.
Ông ta giơ tay lên lau máu tươi ở khóe miệng, hai mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, lửa giận hừng hực b ắn ra bốn phía.
Từ khi Thiên Thành Diệt ông ta tự học thành tài tới nay, liền vang danh thiên hạ, chưa bao giờ chật vật giống như ngày hôm nay.
Không chỉ bị người ta phá bí pháp, ngay cả chạy trốn cũng không chạy thoát.
Hơn nữa người này còn là đứa bé 17, 18 tuổi.
Tông sư như long, có thể chết, nhưng không thể nhục.
- Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi, hôm nay tôi phải liều chết với cậu.
Thiên Thành Diệt nắm chặt tay, giận dữ hét.
Theo tiếng rống này của ông ta, đường vân huyết sắc nguệch ngoạc xuất hiện trên toàn thân ông ta.
Cơ thể hơi gầy yếu của ông ta lập tức như khí cầu bơm đầy, trong cơ thể liên tục phát ra âm thanh xương cốt nổ tung, thân thể từ gần 1m7, trong chớp mắt kéo cao đến hơn 1m9.
“Xoẹt!” Tiếng vải bị xé rách vang lên, trang phục luyện võ trên người ông ta đều bị rách ra, lộ ra bắp thịt và cánh tay thô gấp đôi như khối sắt đốt hồng.
Chỉ trong chớp mắt, Thiên Thành Diệt từ một lão nhân gần đất xa trời, biến thành một đại hán hùng tráng, uy mãnh hơn 30 tuổi.
Khí tức của ông ta vốn là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, theo biến hóa này, trong chớp mắt cường đại không chỉ một lần.
Giống như đống lửa đốt cháy mạnh hơn, như rót thêm xăng vào, ngọn lửa xông thẳng lên trên trời.
Khí tức như ngọn lửa lan tràn ra tứ phương.
Xung quanh, không ít người đã cảm thấy không có bất luận hồi hộp gì nữa.
Dù sao Thiên Thành Diệt vẫn rơi vào hoàn cảnh xấu, căn bản không có lực đánh trả.
Nhưng lúc này, khí tức tràn đầy trời đất của Thiên Thành Diệt và dung mạo thay đổi, sắc mặt rất nhiều người thay đổi, hô hấp bị kiềm hãm theo.
- Đây là Nhiên Huyết Công, Thiên Thành Diệt muốn liều mạng!
Có người nhận ra bí thuật Thiên Thành Diệt sử dụng kêu lên.
Nhiên Huyết Công là bí thuật của Cổ gia ở Mạc Bắc, sau khi thi triển pháp thuật này, sẽ có một thời gian dài rất yếu, nhưng có thể khiến tu vi tăng gấp đôi trong thời gian ngắn.
Thiên Thành Diệt vốn là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, lại thi triển bí thuật này, cho dù không đến cảnh giới Kim Đan trong truyền thuyết, ít nhất cũng có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ.
Tiên Thiên hậu kỳ, không hẳn không giết được Mạc Phàm.
- Nhanh lùi về sau đi!
Một lão giả kêu lên, du thuyền và phi cơ trực thăng xung quanh vội vàng lùi về phía sau.
Tiên Thiên hậu kỳ quyết đấu càng đáng sợ hơn Tiên Thiên trung kỳ, không muốn bị cuốn vào bên trong, vẫn nên tránh xa một chút tốt hơn.
Khóe miệng Thiên Thành Diệt nhếch lên, lộ ra nụ cười gằn tà dị.
Mạc Phàm có thể nắm lôi điện trong tay, nơi ông ta lựa chọn vừa vặn là biển rộng, trừ phi tốc độ của ông ta nhanh hơn lôi điện, nếu không đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi điện kiếm của Mạc Phàm.
Nếu không trốn thoát, vậy thì liều mạng một trận, ông ta không tin tiểu tử này lợi hại như vậy.
ố ố ổ ế- Mạc Phàm, cậu vốn còn cơ hội sống sót, nhưng cậu tự mình hủy đi, cậu không nên đuổi tận giết tuyệt Thiên Thành Diệt tôi như vậy.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiên Thành Diệt một cái.
- Không nên sao? Tôi thấy người không nên là ông.
- Ông không nên về Hoa Hạ, lại càng không nên chọc Mạc gia tôi, nhất là không nên dùng Nhiên Huyết Công này, ông đều đã làm, vậy thì đi chết đi.
Hắn đâm lôi kiếm vào trong nước biển một lần nữa, giẫm mạnh xuống dưới chân, bay về phía Thiên Thành Diệt.
Quả đấm nắm chặt, bạch quang lóe lên, hắn không do dự đánh về phía Thiên Thành Diệt.