Thần Y Trọng Sinh

Chương 774

Trên tường thành, La Thành thấy Mạc Phàm tránh thoát Trấn Áp của Sơn Hà Ấn, giơ tay nắm lấy Sơn Hà Ấn, lông mày ông ta vốn nhíu lại, sau đó lập tức giãn ra.  

Sơn Hà Ấn ở trong tay ông ta, giống như một khối tỉ ấn bình thường, sẽ mặc ông ta sử dụng.  

Nhưng những người khác muốn sử dụng Sơn Hà Ấn thì như mơ mộng hão huyền.  

Trừ phi Mạc Phàm có đủ thần lực nâng cả Mạc Bắc, nếu không đừng nghĩ đến chuyện lấy được Sơn Hà Ấn.  

- Mạc Phàm, cậu dám động vào Sơn Hà Ấn, vậy thì ở yên dưới Sơn Hà Ấn đi.  

Trong mắt La Thành hiện lên tàn nhẫn, cười mỉa nói.  

Thiên Địa Ma Diệt không chắc chắn có thể Ma Diệt được Mạc Phàm, vậy thì đặt Mạc Phàm ở dưới Sơn Hà Ấn đi.  

Ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên Sơn Hà Ấn bay về phía đỉnh đầu Mạc Phàm, ánh sáng màu vàng chớp lóe, thể tích nhanh chóng biến to.  

Chỉ trong chớp mắt, nó đã to bằng căn phòng.  

- Đè cho tôi!  

Trong mắt La Thành chớp lóe tinh quang, quát.  

Sơn Hà Ấn rơi xuống, đè về phía đầu Mạc Phàm.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt nhìn Sơn Hà Ấn, khóe miệng hơi nhếch lên, không chỉ không hoảng hốt ra tay, trái lại nhìn về phía La Thành.  

- Chỉ có những thứ này sao, La Thành?  

La Thành nhíu mày, sắc mặt khó coi.  

Bên cạnh ông ta, sắc mặt La Phi, La Yên cũng khó coi theo.  

Mạc Phàm quá trấn định, trấn định đến mức làm bọn họ bất an.  

- Trấn áp!  

La Thành nổi giận thét lên.  

Không chỉ Sơn Hà Ấn, hai cối xay hắc bạch cũng bay về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm cười khẽ, không thèm nhìn hai cối xay vừa Ma Diệt hắn, một tay nắm lấy Sơn Hà Ấn to như căn phòng trên đỉnh đầu, bỗng nhiên hào quang trong mắt tỏa mạnh ra.  

- Sông núi này ta muốn, hôm nay đất bị mài mòn, phá cho ta.  

Hắn vừa nói xong, đại kiếm huyết sắc trong tay hắn như một đạo huyết hồng, kéo cái đuôi thật dài bắn về phía đại mài hắc bạch.  

“Răng rắc!” Đại mài La gia dùng tất cả vong hồn gần trăm năm nay đổi lấy thiên địa bị nghiền nát.  

Kiếm khí huyết sắc nổ tung, bỗng nhiên hai cối xay bị kiếm khí bao phủ, hóa thành từng đạo khí thể hai màu hắc bạch biến mất trong thiên địa.  

Cùng lúc đó, tay Mạc Phàm cũng để dưới đáy Sơn Hà Ấn.  

Chỉ một tay, Sơn Hà Ấn không chỉ không rơi xuống, trái lại nhanh chóng nhỏ đi, rất nhanh liền khôi phục như ban đầu, bị Mạc Phàm nắm trong tay, nhẹ nhàng như không có.  

“Cộp cộp!” La Thành lùi về sau vài bước, khuôn mặt trắng bệch.  

Sơn Hà Ấn chịu lực địa mạch chi lực của Mạc Bắc, trừ phi là chủ nhân của Sơn Hà Ấn, những người khác hẳn là không di chuyển được Sơn Hà Ấn.  

Cho dù khí lực Mạc Phàm lớn đến mấy, cũng không có khả năng nâng được cả Mạc Bắc?  

- Sao lại có chuyện này được, sao cậu có thể cầm được Sơn Hà Ấn?  

La Thành vô cùng khiếp sợ nói.  

- Bởi vì tôi là chủ nhân của nó, cả Mạc Bắc không còn họ La, hiện giờ thuộc về tôi.  

Mạc Phàm bá đạo nói.  

Với sức mạnh hiện giờ của hắn, quả thật chưa đủ lấy Sơn Hà Ấn.  

Nhưng cướp Sơn Hà Ấn từ tay La Thành không khó, giống như hoàng đế lấy ruộng đất trong tay người bình thường, chỉ cần một tay của hắn là làm được.  

- Cái gì?  

Vẻ mặt La Thành ngẩn ra.  

Ông ta vội vàng vận khởi pháp thuật, thôi động Sơn Hà Ấn.  

Không thôi động thì không sao, ông ta thôi động Sơn Hà Ấn trên mặt càng thêm khó coi, như gan heo phơi vài ngày.  

Sơn Hà Ấn là bảo vật tổ truyền của La gia bọn họ, chỉ có huyết mạch La gia cùng với để Sơn Hà Ấn nhận chủ nhân mới có thể sử dụng, vậy mà bây giờ nó không có chút phản ứng.  

Nếu La gia mất đi những thứ khác thì không sao, ông ta không đau lòng chút nào, nhưng Sơn Hà Ấn này là căn cư của La gia.  

Không có Sơn Hà Ấn, Thuấn Di Chi Thuật không có tác dụng.  

Không có Sơn Hà Ấn, Hộ Thành Đại Trận của La gia bọn họ chỉ là thùng rỗng kêu to.  

Nói tóm lại, không có Sơn Hà Ấn, La gia bọn họ xong rồi.  

Mạc Phàm mở năm ngón tay, đại kiếm huyết sắc bay vào trong tay hắn lần nữa.  

Một tay hắn nhấc kiếm, một tay cầm Sơn Hà Ấn, giống như tiên nhân bước chậm trong không trung, đi về phía thành cổ.  

Mỗi lần đi một bước, sắc mặt người La gia trên thành cổ càng khó coi hơn chút.  

Không ít người muốn lùi về sau, bao gồm La Thành, La Yên, La Phi cũng muốn rời đi, nhưng dưới uy áp của Mạc Phàm, hai chân bọn họ giống như dính trên tường thành, không thể nhúc nhích chút nào, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống.  

Mạc Phàm lập tức đi đến trên tường thành, đứng đối diện đám La Thành, lần này có Sơn Hà Ấn ở đây, không có Hộ Thành Đại Trận ngăn cản.  

- La Thành, ông còn gì muốn nói?  

Mạc Phàm thản nhiên hỏi.  

- Tôi…  

La Thành cử động miệng vài cái, không nói được một chữ nữa.  

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Sơn Hà Ấn đã thành pháp bảo của Mạc Phàm, lúc này ông ta có thể nói gì.  

La Thành do dự một lát, đường đường là người cầm quyền của La gia, lúc này lại liếc mắt nhìn La Yên.  

- Yên Yên, cháu nói với cậu ta đi.La Thành hữu khí vô lực nói.  

Giọng điệu nói chuyện giống như cà nhiễm sương, không còn là người cầm quyền vô cùng khí phách của La gia lúc trước.  

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.  

Người cuối cùng dám nói chuyện với hắn không phải là La Thành, mà là La Yên, xem ra hắn xem thường La Yên rồi.  

La Yên không hơn hắn mấy tuổi, thực ra lại là người cầm quyền chân chính của La gia, chắc chắn không đơn giản như thế.  

La Yên nhíu mày, sau đó lông mày giãn ra.  

- Mạc Phàm, trả Sơn Hà Ấn cho La gia chúng tôi, sau này Giang Nam là của Mạc gia, La gia chúng tôi sẽ không can thiệp chuyện của Giang Nam nữa.  

La Yên khẽ mở môi, lạnh lùng nói.  

- Cho tôi lý do thuyết phục tôi.  

Mạc Phàm đầy hứng thú nói.  

- Tôi lấy thân phận thánh nữ của Thái Tố Cung ra lệnh cho cậu, giao Sơn Hà Ấn của La gia tôi ra đây, sau đó cút khỏi Mạc Bắc, nếu không cậu sẽ biết chuyện cậu làm hiện giờ ngu ngốc bao nhiêu.  

La Yên nâng cằm, tựa như công chúa ra lệnh cho một nông dân.  

Nghe thấy mấy chữ này, mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, trái lại trên mặt La Phi hiện lên vẻ kích động.  

- Yên Yên, con thành thánh nữ của Thái Tố Cung rồi sao?  

Thái Tố Cung là một trong những tông môn bí mật ở Hoa Hạ, những tông môn này đều ẩn nấp ở trong danh sơn đại xuyên, rất ít khi tranh chấp với phàm trần.  

Những môn phái này sẽ nhận đồ đệ phàm trần theo kỳ hạn, tư chất tốt sẽ thăng làm thánh nữ, thiếu chủ.  

Thái Tố Cung là một trong số đó, nghe nói trong đó chỉ có nữ tu.  

Nếu La Yên là thánh nữ của Thái Tố Cung, chắc chắn La gia bọn họ sẽ có một thẻ bài miễn chết.  

Những tông phái này như môn phái thần tiên ở Hoa Hạ, thực lực vốn dĩ không phải thế lực La gia bọn họ có thể so sánh.  

Chính vì tồn tại của những tông phái này, không chỉ trong nước không có thế gia, nhà giàu dám trêu chọc bọn họ, một số đại thế lực ở quốc tế cũng không dám vươn tay tiến vào Hoa Hạ.  

Vừa rồi ông ta thấy rất kỳ lạ, vì sao cha ông ta nghe lời La Yên nói như thế, hóa ra là vì nguyên nhân này.  

- Nếu không thì sao?  

La Yên khinh thường nói.  

Nếu không phải cô ta được người của Thái Tố Cung xuống núi nhận đồ đệ nhìn trúng, thành thánh nữ của Thái Tố Cung, sao cô ta có thể không dám sợ như thế, sao La Thành lại sủng ái cô ta như vậy.  

Cô ta vốn đợi người của Thái Tố Cung đến đón cô ta mới nói cho La Phi, nhưng đã đến mức này không nói cũng không được.  

- Thái Tố Cung?  

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  

- Không sai, bây giờ nên trả Sơn Hà Ấn cho tôi rồi.  

La Yên vươn tay nói.  

- Sơn Hà Ấn thì cô đừng suy nghĩ, trái lại cái này có thể cho cô.  

Tay Mạc Phàm vung lên, huyết kiếm lướt qua người La Yên.  

Mắt La Yên mở to, trong mắt đều là khó mà tin.  

Ngay sau đó mắt cô ta nhanh chóng mất đi ánh sáng, một đạo huyết tuyến xuất hiện trên người cô ta, máu tươi b ắn ra.  

Cô ta bị cắt thành hai khối rơi xuống đất, không thể chết thêm lần nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất