Mạc Phàm rời đi không lâu, ở chỗ con rối, một cửa lớn màu đen mở ra, Thiên Đại Tử mặc kimono dẫn Oda Juntoku ngất xỉu đi từ trong cửa lớn ra.
Ngón tay Thiên Đại Tử lóe lên bạch quang hình giọt nước, điểm lên mi tâm Oda Juntoku.
Oda Juntoku mở mắt ra, chậm rãi tỉnh lại, vẻ mặt mê mang nhìn trước mắt.
- Tôi làm sao vậy?
Ông ta nhớ rõ ông ta đang nói chuyện với Mạc Phàm thông qua con rối, nghe thấy mấy âm phù thì mất đi ý thức.
- Thiếu chút nữa chúng ta bị Mạc Phàm gi ết chết rồi.
Thiên Đại Tử hơi nhếch môi lên, nhìn phía Mạc Phàm rời đi nói.
Rõ ràng thiếu chút nữa chết đi, nhưng cô ta không có chút sợ hãi, trái lại đầy hứng thú.
Cô ta tưởng rằng thông qua con rối trao đổi với Mạc Phàm, rồi trốn vào trong hư không, thì không bị Mạc Phàm thương tổn được, ai biết thông qua âm thanh Oda Juntoku vẫn bị Mạc Phàm khống chế.
May mà cô ta kìm nén tò mò, không nghe giọng Mạc Phàm, nếu không đợi Oda Juntoku bị Mạc Phàm khống chế hoàn toàn, hai bọn họ sẽ chết ở trong âm thanh của Mạc Phàm.
Vẻ mặt Oda Juntoku ngây ngốc, nhanh chóng khôi phục như thường, nhưng từng giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán ông ta.
- Mạc Phàm này cũng quá kh ủng bố rồi?
Có thể giết người thông qua âm thanh, ông ta chưa từng nghe nói đến.
- Không kh ủng bố, vậy thì không phải là Mạc Phàm danh trấn thế giới, chúng ta cũng không cần trốn cậu ta rồi.
Thiên Đại Tử cười nói.
- Mạc Phàm như vậy, chúng ta có thể đối phó sao?
Oda Juntoku nghi ngờ nói.
Lúc trước ông ta vẫn không tin lắm, nhưng chân chính gặp được Mạc Phàm, tin tưởng của ông ta dao động rồi.
Mạc Phàm nhìn thế nào cũng không giống như sử dụng bí pháp, không có chút suy yếu nào.
- Có phải hay không phải thử mới biết được, chỉ dựa vào những người nhà Oda thì không thử ra.
Hai tay Thiên Đại Tử ôm ngực cười nói.
ầ ế ểLạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù Mạc Phàm suy yếu, đám võ sĩ nhà Oda cũng không thể so sánh được.
Đối phó với những võ sĩ này, vốn dĩ không nhìn ra Mạc Phàm có khôi phục hay không.
- Nhưng Mạc Phàm có khôi phục hay không đều không có vấn đề gì, nếu cậu ta chưa khôi phục thì tốt nhất, nếu cậu ta khôi phục hoàn toàn mà nói, ha ha…
Thiên Đại Tử cười mà không nói.
- Có ý gì, chẳng lẽ chỗ dựa lớn nhất của chúng ta không phải là thân thể Mạc Phàm chưa khôi phục sao?
Oda Juntoku cảm thấy khó hiểu nói.
- Ông cũng quá coi thường chúng tôi rồi, nếu hoàn toàn dựa vào Mạc Phàm bị thương chưa lành, không khác gì tự tìm đường chết.
Thiên Đại Tử cười khinh thường nói.
- Nếu không phải, vậy vì sao chúng ta còn đi trêu chọc Mạc Phàm?
- Bởi vì có nơi sắp mở ra, chúng ta nhất định phải thu thập Mạc Phàm trước khi mở ra, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mấy ngày gần đây nơi đó lại ổn định lại, cho nên Mạc Phàm muốn ở Nhật quốc mấy ngày thì ở đi, chỉ cần cậu ta không hối hận.
Thiên Đại Tử hơi nhếch miệng, cười nói.
Mạc Phàm sử dụng bí pháp khiến thân thể bị thương, chỉ là lý do có cũng được không có cũng không sao, lý do chân chính muốn Mạc Phàm nhanh rời đi là khi nào nơi này mở ra.
Vừa rồi cô ta đạt được tin tức, tiên mộ đã ổn định lại, bọn họ không cần phải mạo hiểm đi trêu chọc Mạc Phàm.
- Cô muốn nói tiên mộ ở Hoa Hạ sao?
Oda Juntoku nhướn mày, nói.
Chuyện tiên mộ toàn thế giới không ai không biết, tuy mỹ phụ này không nói rõ, nhưng chắc chắn là nơi này.
- Không sai.
Thiên Đại Tử không giấu diếm, nói thẳng.
- Cô biết tin tiên mộ nhanh như vậy, cô thật sự chỉ là Đại Thần Quan sao?
Oda Juntoku nhíu mày hỏi.
Ông ta vẫn luôn chú ý tin tức tiên mộ, ông ta luôn thấy mình biết tin không chậm hơn kẻ nào, dù sao có khả năng trong tiên mộ có phương pháp đột phá đến Thần Cảnh, trình độ trân quý không thua thứ gì.
Nhưng ông ta còn chưa nhận được tin tức, Thiên Đại Tử đã nhận được, chắc chắn Thiên Đại Tử không chỉ là Đại Thần Quan đơn giản như vậy.
- Chuyện này thì đợi Mạc Phàm rời khỏi Nhật quốc ông sẽ biết, bây giờ ông chỉ cần biết hai chuyện, chuyện thứ nhất là chúng ta cùng phe, thứ hai là chỉ cần Mạc Phàm rời đi sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ông biết những chuyện này là đủ rồi, những chuyện khác ông đều đặt trong bụng là được.
Thiên Đại Tử vô cùng tự tin nói, giống như Mạc Phàm đã là vật ở trong tay cô ta.
Oda Juntoku nhíu mày, trên mặt lộ ra không vui.
Tuy ông ta hợp tác với Thiên Đại Tử, nhưng ngoại trừ biết người phụ nữ này có một thân phận là Đại Thần Quan ra, thì ông ta không biết gì cả.
Những lời ông ta nói với Mạc Phàm, đều do Thiên Đại Tử sắp xếp.
Rốt cuộc Thiên Đại Tử là ai, còn quân bài gì chưa lật đối phó Mạc Phàm, ông ta cũng không biết.
Chỉ là ông ta thấy Thiên Đại Tử không có ý nói cho ông ta, ông ta cũng không hỏi nhiều.
- Vậy tôi mỏi mắt chờ mong.
…
Sáng sớm hôm sau, Mạc Phàm mang theo mọi người đến du thuyền ở Tokyo khi tới, đi về phía biển sâu.
Du thuyền mới lái đến biển sâu không lâu, Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên đi tới.
- Mạc Phàm, không phải anh muốn ở Nhật quốc 3 ngày sao, sao mới 2 ngày đã quay về rồi?
Vẻ mặt An Hiểu Hiên bất mãn nói.
Bởi vì thay đổi thời gian, cô còn rất nhiều đồ trang điểm muốn mua mà chưa mua được.
Mạc Phàm không chấp nhặt với An Hiểu Hiên, hắn vốn định ở Nhật quốc một ngày, nhìn xem còn ai bất mãn với hắn không.
Nhưng sau khi khôi phục di chứng do thi triển bí pháp để lại, hắn không cần thiết phải ở nơi này nữa.
- Nếu cô còn muốn ở Nhật quốc mấy ngày, tôi có thể bảo Tengu đưa cô quay về.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Ý niệm của hắn vừa động, Tengu đi từ trong khoang thuyền ra.
- Chủ nhân, người có gì sai bảo ạ?
- Cô muốn quay về không?
Mạc Phàm hỏi An Hiểu Hiên.
- Nơi đó không có gì vui, tôi còn lâu mới quay về.
An Hiểu Hiên bĩu môi nói.
Mạc Phàm tạo ra động tĩnh lớn như vậy ở Nhật quốc, cô không phải là kẻ ngốc, muốn một mình ở Nhật quốc.
- Anh trở về gấp như vậy, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?
An Hiểu Hiên hỏi tiếp.
Trong mắt Tiểu Tuyết hiện lên chút lo lắng nhìn về phía Mạc Phàm, tối qua sau khi Mạc Phàm quay về, cô cũng không đến hỏi Mạc Phàm.
- Có chuyện gì hay không, về Hoa Hạ thì biết.
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Oda Juntoku luôn miệng nóicó thứ uy hiếp hắn, bởi vì Đại Diễn Ma Âm bị người ta cắt ngang, hắn không biết được tin tức gì từ miệng Oda Juntoku, vậy thì xem Oda Juntoku có gì khiến hắn hối hận.
- Không phải bọn họ muốn ra tay trên đường chúng ta quay về đấy chứ?
An Hiểu Hiên nhướn mày, sau đó hỏi.
Mạc Phàm vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt hắn phát lạnh, nhìn về phía mặt biển cách đó không xa.
Trên mặt biển vốn bốn bề dậy sóng, không hiểu sao lại bay tới sương mù nồng đậm.
Trong sương mù, có thể mơ hồ nhìn thấy tiểu đảo đứng vững cách đó không xa.
Tiểu đảo này không rộng lắm, nhưng không ở trong nước biển, mà trôi nổi giữa không trung, giống như tiên đảo trong truyền thuyết.
Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên cảm nhận được thay đổi của Mạc Phàm, ánh mắt nhìn về phía phù không đảo, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Lúc bọn họ tới cũng đi đường này, mà không thấy tiểu đảo đó.
- Đây, đây là?
- Kẻ địch.
Mạc Phàm nhìn đảo này thản nhiên nói.