Chương 8:
Tôi trằn trọc trên giường không ngủ được, mở điện thoại ra, thấy trạng thái của Kỷ Hạm đăng trên WeChat, chúc “anh” năm nào cũng có ngày hôm nay, kèm theo một bức ảnh chiếc bánh kem nhỏ xíu cắm một cây nến. Phía trên còn có hiệu ứng hình trái tim. Không biết là cố ý hay vô tình, ở góc bức ảnh chụp được nửa chiếc điện thoại úp ngược đặt trên bàn. Đó là chiếc iPhone đời mới nhất, bọc trong một chiếc ốp lưng bằng da màu xanh lam có vân.
Là điện thoại của Lục Xuyên, trước đây anh ấy không bao giờ dùng ốp điện thoại, luôn nói dùng điện thoại mà còn bọc ốp thì khó chịu quá, hỏng thì mua cái mới. Nhưng một tháng trước, anh ấy bọc ốp điện thoại, khi hỏi thì nói là đồng nghiệp tặng, không dùng thì hơi ngại. Tôi nhớ lại khi thêm WeChat của Kỷ Hạm hôm đó, thấy cô ấy dùng một chiếc ốp điện thoại bằng da màu đỏ có vân. Hai chất liệu dường như giống nhau.
Lục Xuyên, hóa ra đã có người chúc mừng sinh nhật anh rồi.
Tôi gần như mở mắt đợi đến sáng, buổi sáng mắt vừa chua vừa rát, quầng thâm dưới mắt dù thế nào cũng không thể che giấu được.
Đến công ty, gặp Lâm Úc, quản lý bộ phận kiểm toán, anh ấy giật mình, hỏi thẳng tôi bị làm sao. Tôi nói đùa với anh ấy: “Còn không phải tại anh, cứ nhìn chằm chằm vào số liệu của tôi không buông, tôi nhìn đến mù cả mắt rồi, tối ngủ đang yên lại giật mình tỉnh dậy.” Lâm Úc nhìn kỹ tôi, nói: “Chỉ vì chuyện này thôi sao? Vậy trưa nay tôi mời cô ăn cơm coi như tạ lỗi.”
Lâm Úc cái tên keo kiệt này, hiếm khi vớ được một bữa béo bở, tôi chắc chắn không thể bỏ lỡ: “Được, nhất trí, 12 giờ quán Asakusa tầng hai đối diện, không gặp không về.” Nói xong câu đó, tôi quay lưng đi ngay, không thèm nhìn vẻ mặt xót tiền của Lâm Úc.
Lâm Úc thực ra là đàn anh khóa trên của chúng tôi ở đại học, hơn tôi một khóa, tôi quen anh ấy trong câu lạc bộ tranh biện của trường khi tôi học năm thứ hai. Đến khi tôi đi làm, phát hiện lại cùng công ty, chỉ là khác bộ phận. Anh ấy đã lên đến chức quản lý bộ phận kiểm toán, còn tôi vẫn chỉ là một nhân viên bình thường ở bộ phận tài chính.
Asakusa là một nhà hàng Nhật Bản cao cấp đối diện công ty, suất ăn trưa ngày thường từ 79 tệ trở lên, đối với một nhân viên nhỏ như tôi thì thực ra khá đắt, nhưng may mắn là tôi có thân phận Lục phu nhân, nên cũng không phải không ăn nổi, chỉ là nhìn vẻ mặt Lâm Úc cau có rất vui.