Chương 32: Cô gái mệnh khổ.
- Anh Từ, anh đừng hiểu lầm, chị em không phải người xấu.
Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ chuyện ở huyện Vũ Đức thì đột nhiên nghe thấy Uyển Tiêu Nguyệt hạ giọng nói.
Ngây người trong giây lát, Từ Quân Nhiên thấy mặt Uyển Tiêu Nguyệt ửng đỏ, hình như cô ấy rất ngại ngùng khi nói ra câu này.
Hắn chau mày, rất nhanh sau đó hắn đã hiểu.
Trước khi hắn đến đây, thời điểm hắn sống là mười mấy năm sau cải cách mở cửa. Thời điểm ấy các nhà hàng ngập các con phố, phụ nữ ra đường cũng ăn mặc hở hang táo bạo. Nhưng đây là những năm 80, đừng nói cái khác, chỉ chuyện nam nữ ở trên phố lôi lôi kéo kéo nhau cũng bị mắng là hành vi đồi bại chứ đừng nói đến chuyện một người phụ nữ tự mở một cửa hàng. Trong số những người họ hàng thân thích nhà Uyển Tiêu Nguyệt thì có lẽ Lâm Vũ Tình rất được chào đón.
- Không sao, anh hiểu mà.
Từ Quân Nhiên cười rồi thản nhiên nói.
Uyển Tiêu Nguyệt nhìn Từ Quân Nhiên thấy hình như anh ta nói thật lòng, lúc này mới dám nói khẽ khàng:
- Từ nhỏ mệnh của chị ấy đã không tốt. Bố chị mất sớm, dưới còn có hai em trai. Lúc nhỏ chị ấy được người trong thôn nhận làm “con dâu nhỏ”, thật không ngờ trong một lần đi bắt cá, “chồng” chị ấy khi ấy mới mười mấy tuổi lại bị chết đuối. Sau đó lần lượt từng người trong nhà chồng đều mất, chị ấy thành quả phụ. Người trong thôn đều nói chị ấy là hắc tinh sát chồng, chẳng còn cách nào khác nên chị ấy chuyển lên huyện, nhờ bố em nên mở được cửa hàng nhỏ này.
- Ồ?
Những lời của Uyển Tiêu Nguyệt làm Từ Quân Nhiên sững người. Thật không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy mà lại có quá khứ thật đau thương. Đúng là hồng nhan bạc mệnh.
Nhưng điều làm hắn tò mò hơn là sao bố Uyển Tiêu Nguyệt lại có thể giúp Lâm Vũ Tình mở cửa hàng?
- Bố em là?
Từ Quân Nhiên thốt ra câu hỏi đang ngờ vực trong lòng.
Uyển Tiêu Nguyệt cười giống như một đứa trẻ tinh nghịch:
- Bố em là quản đốc ở nhà máy bia, ông nói nếu đất có thể nhận thầu thì nhà ăn cũng vậy, cho nên ông đã nhận thầu nhà ăn ở nhà máy bia, bảo chị em mở hàng ăn.
Từ Quân Nhiên gật đầu, bố của Uyển Tiêu Nguyệt quả là người thông minh, có thể nghĩ ra cách này để giúp cô cháu gái mệnh khổ, quả là người tốt.
Sau đó Từ Quân Nhiên lập tức nghĩ ra, theo những gì hắn nhớ được thì chỉ vài năm sau, vì nhà máy bia kinh doanh phát đạt nên bố của Uyển Tiêu Nguyệt bị gán cho tội chiếm hữu của công, cụ thể là đem tài sản quốc hữu chuyển sang cho người trong gia quyến.
Nói vậy thì Lâm Vũ Tình chính là người nhà họ Uyển đã biến mất?
Lâm Vũ Tình, Lâm Vũ Tình?
Đợi chút!
Lâm Vũ Tình!
Từ Quân Nhiên đột nhiên nghĩ lại hình như trước đó cha nuôi đã nói với mình một chuyện, chuyện khiến cho ông và Tần Quốc Đồng bị tống vào ngục, còn Tần Thủ Sinh thì bị đưa lên đoạn đầu đài.
2 năm sau đó là thời kì cả nước tiến hành chiến dịch chống tội phạm hình sự, mà ở huyện Vũ Đức lại xảy ra một vụ án vô cùng nghiêm trọng. Một phóng viên của báo Thanh Niên ở Thủ đô bị người ta đánh trọng thương ở huyện Vũ Đức, nghe nói còn có một chủ hàng cơm cũng bị hại như anh ta, mà hung thủ gây ra chuyện này chính là đám người Tần Thọ Sinh.
Lúc đó chuyện này còn làm trấn động cả UBND tỉnh. Chuyện là người nhà báo đó đến huyện Vũ Đức phỏng vấn, thấy cảnh bọn Trần Thọ Sinh trêu ghẹo con gái nhà lành liền lên tiếng can ngăn. Thật không ngờ bọn Trần Thọ Sinh quen thói lộng hành, không những không ngừng tay mà còn lăng nhục người phụ nữ kia ngay trước mặt người phóng viên đó. Cuối cùng người phụ nữ ấy không chịu được nhục đã tự vẫn ngay tại chỗ, còn người phóng viên thì bị đánh cho phải nhập viện. May mà bệnh viện huyện Vũ Đức có một hộ sĩ kiểm tra giấy tờ và tìm ra số điện thoại thông báo cho người nhà của người phóng viên, sau đó chuyện này bị lan ra.
Phóng viên của Thủ đô đến huyện Vũ Đức bị đánh trọng thương! Vụ án xấu xa xỉ nhục phụ nữ!
Trong một thời điểm mẫn cảm như vậy, hai chuyện này đã đưa tỉnh uỷ Giang Nam lên đầu ngọn sóng của dư luận. Nghe nói có vị lãnh đạo cấp cao của Thủ đô đã đập bàn rồi gọi điện trực tiếp cho tỉnh uỷ Hà Nam, vừa mở miệng ông ta đã hỏi:
- Tỉnh Giang Nam bây giờ mang họ gì? Họ Tư à?
Bất kể ở thời điểm nào, chỉ cần nghe thấy câu hỏi này là y rằng bảo tố sắp nổi lên chứ đừng nói là trong thời điểm như thế này.
Sau khi nghe lời trách mắng của vị lãnh đạo ấy, tỉnh uỷ tức lắm nhưng chẳng thể làm gì, chẳng lẽ cãi lại cấp trên. Vậy nên lãnh đạo của thành uỷ Toàn Châu lại trở thành nơi trút giận của tỉnh uỷ.
Những người phụ trách chính của chính quyền thành uỷ Toàn Châu bị mắng té tát mặt mày, bí thư uỷ ban chính pháp phụ trách trị an xã hội cũng bị cách chức.
Thế nhưng ở huyện Vũ Đức thì lại diễn ra một cuộc thay máu. Lý Đông Viễn tránh được nạn, đồng thời tạm thời giữ chức uỷ ban chính pháp, cục trưởng cục công an huyện là Trình Hồng Đạt thì bị cách chức hoàn toàn, bí thư huyện uỷ Dương Duy Thiên bị viết kiểm điểm còn huyện trưởng Tần Quốc Đồng lên nắm quyền chưa lâu thì bị giáng chức và giao cho bộ tư pháp xử lí.
Mặc dù chuyện đã xảy ra nhiều năm, song mỗi lần nhớ lại quãng thời gian này, Từ Quân Nhiên có thể nhìn được nỗi buồn đau đáu trong mắt cha nuôi.
Thật không ngờ hôm nay lại có thể gặp một trong những đương sự năm ấy.
- Chị Lâm năm nay bao nhiêu tuổi?
Từ Quân Nhiên thấp giọng hỏi Uyển Tiêu Nguyệt.
Uyển Tiêu Nguyệt vô cùng bất ngờ trước câu hỏi này của Từ Quân Nhiên sau đó thấp giọng trả lời:
- Anh không biết tuổi tác là bí mật của phụ nữ sao?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên:
- Câu này của em học ai vậy?
Câu này của Uyển Tiêu Nguyệt nếu là 10 năm sau hắn nghe được thì sẽ chẳng chút bất ngờ, thế nhưng lúc này đây Uyển Tiêu Nguyệt lại thốt ra câu ấy, điều này khiến Từ Quân Nhiên không khỏi kinh ngạc.
Uyển Tiêu Nguyệt hơi lè lưỡi, dáng điệu rất trẻ con:
- Chị em nói vậy.
Từ Quân Nhiên thật chẳng biết làm thế nào, xem ra Lâm Vũ Tình cũng là một bà chủ mồm mép chanh chua đây. Có thể mở ra cửa hàng này, chắc chắn không phải là người hướng nội.
- Năm nay chị em 27 rồi.
Thấy Từ Quân Nhiên không nói gì, Uyển Tiêu Nguyệt đột nhiên thấp giọng.
Từ Quân Nhiên gật đầu, quả thật hắn đoán đúng.
Hai người đang nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, Đồ Văn Dũng cùng một cô gái trẻ bước vào, nhìn thấy Uyển Tiêu Nguyệt và Từ Quân Nhiên thì cười nói:
- Hai người đi nhanh thật đấy.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Là anh Đồ đi chậm thì có.
Nói xong liền cười với cô gái kia:
- Đây là chị dâu đúng ko ạ? Hôm qua nghe anh nhắc đến chị, hôm nay gặp mới thấy đúng là người đẹp nghiêng thành. Em là Từ Quân Nhiên.
- Chào em, bí thư Từ, chị là Phùng Viên.
Đôi mắt hoa đào của Phùng Viên nhìn Từ Quân Nhiên rồi cười lớn.
Từ Quân Nhiên liên tục xua tay:
- Ấy chị đừng nói thế, bây giờ em chỉ là một nhân viên ở văn phòng huyện uỷ, chị đừng khách sáo.
Cũng không phải là ngày đầu bước vào con đường làm quan, Từ Quân Nhiên biết rõ có một số việc mặt dù biết trước nhưng trước khi chắc chắn thì tuyệt đối không được thể hiện ra. Tin tức trên quan trường truyền nhanh như tên, thậm chí ngay cả mình còn chưa biết thì cả văn phòng huyện uỷ đều đã đồn ầm lên rồi. Lúc này thứ mình phải làm đó là dùng thế tĩnh chờ biến.
Có lúc, không có phản ứng gì chính là phản ứng tốt nhất.