Chương 41: Bộ tổ chức.
Theo quy định, khi có cán bộ đến nhận chức đều tổ chức cuộc họp.
Vì vậy sáng sớm ngày đi làm thứ hai, Từ Quân Nhiên đã nhận được thông báo của Phong Huống, phải đến Bộ tổ chức.
Không biết vì sao Từ Quân Nhiên lại cảm thấy Phong Huống cố ý nhìn mình. Nếu không phải kiếp trước hắn đã từng nhiều năm làm quan thì có lẽ không thể nào nhận ra sự biến đổi ấy của Phong Huống.
Bây giờ nghĩ lại hắn thấy chuyện ngày đầu tiên đi làm đã bị Phong Huống lôi đi giải quyết chuyện giữa trấn Lý Gia và thôn Đại Vương, hình như là do Phong Huống có chủ ý nào đó, nếu không sao không để hắn đi bên cạnh các lãnh đạo như những người khác mà lại lôi hắn lên hàng tiên phong như vậy?
Tại sao vậy nhỉ?
Từ Quân Nhiên thật không thể hiểu nổi chuyện này, thế nhưng bản thân sắp được điều đến trấn Lý Gia nên cũng chẳng còn cơ hội để tìm hiểu chuyện này, đành chôn vùi trong lòng thôi.
Thế nhưng sau khi Phong Huống rời đi, phó tổ trưởng của tổ tổng hợp – Hồng Nhan Hân cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ à, sau này phải chịu khó vận động rồi.
Từ Quân Nhiên ngây người, mặc dù trong lòng không hiểu nhưng nét mặt vẫn tươi cười:
- Chị cười em rồi, sau này chắc sẽ làm phiền mọi người.
Thấy Hồng Nhan Hân quay người bước đi, Từ Quân Nhiên cảm thấy chẳng hiểu gì hết.
Đồ Văn Dũng bước đến gần nhỏ giọng nói:
- Chồng bà Hồng này tên Phùng Hồng Trình, là uỷ viên tổ chức ở công xã trấn Lý Gia. Lần này chú đi chắc chắn sẽ tiếp quản một phần công việc của anh ta, nếu không sao Hồng Nhan Hân lại khách sáo đến chào hỏi cậu chứ.
Từ Quân Nhiên gật đầu hiểu ra mọi chuyện. Hoá ra Hồng Nhan Hân khách khí với mình như vậy là muốn thay chồng đến chào hỏi trước.
Từ Quân Nhiên cười với Đồ Văn Dũng:
- Cám ơn anh.
Đồ Văn Dũng cười haha vỗ vai Từ Quân Nhiên nói:
- Khách sáo vậy chẳng khác nào người ngoài, sau này có chuyện gì cứ nói với anh, người nhà mà, có gì không nói được chứ.
Từ Quân Nhiên gật đầu, lòng thầm khắc ghi tấm chân tình của vợ chồng Đồ Văn Dũng. Vợ chồng nhà ấy tuy chưa đến 30 nhưng tiền đồ sau này chắc chắn vô cùng sáng lạn, ít nhất là trong cách đối nhân xử thế, họ là những người tuyệt vời.
Hắn quay đầu lại nhìn Uyển Tiêu Nguyệt mặt đang ửng đỏ rồi hơi gật đầu:
- Anh đi đây.
Uyển Tiêu Nguyệt đỏ mặt gật đầu:
- Sau này anh có cần bản thảo gì đó cứ đến tìm em.
Nói xong sắc mặt càng đỏ, người ta là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, có bản thảo nào cần đến cô sửa giúp chứ?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, hắn hiểu rõ tâm tư của cô gái 18 tuổi Uyển Tiêu Nguyệt. Nhìn bề ngoài Uyển Tiêu Nguyệt hễ cứ gặp người lạ là ngượng ngùng, thế nhưng cô lại là cô gái dám yêu dám hận. Còn nhớ kiếp trước lúc mình gặp cô ấy, mình mới cở tuổi Uyển Tiêu Nguyệt bây giờ, còn cô ấy đã là cô gái quá lứa lỡ thì 29 tuổi, thế nhưng dù là vậy thì cô vẫn dám theo đuổi mình.
Kiếp này Từ Quân Nhiên đã âm thầm đi hỏi thăm, trấn Lý Gia không hề có hộ nào họ Từ cả. Nói như vậy, bản thân mình đáng lẽ phải tồn tại thì nay lại không có!
Lúc này Từ Quân Nhiên hai mốt tuổi, Uyển Tiêu Nguyệt 18 tuổi, Nghiêm Đoá Đoá mới có 10 tuổi còn Lý Giật Phong thì 22 tuổi.
Đối với Từ Quân Nhiên ba người này để lại trong hắn rất nhiều cảm xúc và kỉ niệm, tình cảm với họ cũng khác nhau.
- Tiểu Uyển, sau này có chuyện gì cứ đến trấn Lý Gia tìm anh, đừng ngại.
Trước khi rời khỏi văn phòng đột nhiên Từ Quân Nhiên dừng bước nói với Uyển Tiêu Nguyệt.
Lúc này trong phòng chỉ có Đồ Văn Dũng và Uyển Tiêu Nguyệt nên hắn cũng chẳng sợ người khác nghe thấy.
Đồ Văn Dũng giả bộ ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn Từ Quân Nhiên và Uyển Tiêu Nguyệt. Vào thời điểm này, người ta vừa sợ vừa yêu thích tình yêu đẹp, cùng giống như xem tiết mục có tài tử giai nhân, rất nhiều người thích xem.
Khuôn mặt Uyển Tiêu Nguyệt lập tức ửng đỏ, chỉ “Dạ” một tiếng nhỏ như tiếng muỗi sau đó cúi đầu không dám nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười vẫy tay chào Đồ Văn Dũng sau đó đi ra ngoài.
Nếu mình đã lựa chọn bắt đầu một cuộc sống mới thì phải bắt đầu lại từ tất cả.
Theo quy định của huyện, cán bộ đến công xã nhận chức, nếu được sắp xếp chức vụ chính ở công xã hoặc đơn vị thì bí thư huyện uỷ sẽ đích thân gặp mặt nói chuyện, mục đích nhằm củng cố sức mạnh của lãnh đạo Đảng và huyện uỷ. Nếu như nhận chức phó thì phó bí thư tổ chức nhân sự của huyện uỷ hoặc bộ trưởng bộ tổ chức sẽ phụ trách nói chuyện với người nhận chức.
Tất nhiên, lãnh đạo ở cấp bậc khác nhau nói chuyện cũng thể hiện mức độ coi trọng khác nhau.
Lần này Từ Quân Nhiên đi nhận chức, theo lý mà nói thì chỉ cần Bộ trưởng Bộ tổ chức đến nói chuyện là được rồi. Thông báo hắn nhận được cũng chỉ là bảo hắn đi tìm Bộ trưởng Bộ tổ chức Phục Tuý, thật không ngờ Phục Tuý mới nói được mấy câu lên giọng nhà quan với Từ Quân Nhiên, sau đó liền bảo hắn đến phòng làm việc của bí thư huyện uỷ. Hoá ra người phụ trách nói chuyện lần này là lão bí thư Nghiêm Vọng Tung.
Thông thường mà nói, việc điều chỉnh cán bộ cũng chẳng thần bí như người ta vẫn đồn đại, hầu hết là tiến hành trước hoặc sau Tết. Đợt điều chỉnh bất ngờ lần này hoàn toàn là do Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên bàn bạc với nhau, để Từ Quân Nhiên đến trấn Lý Gia tiến hành thí điểm. Vì vậy mới có chuyện liên tiếp điều chỉnh cán bộ ở các cơ quan trong huyện, mục đích chỉ có 1, đó là để trống vị trí phó bí thư huyện uỷ công xã trấn Lý Gia để Từ Quân Nhiên ngồi vào.
Cho dù là Nghiêm Vọng Tung hay Dương Duy Thiên cũng đều hiểu rõ, việc lấy trấn Lý Gia làm thí điểm là bí mật giữa hai người. Một khi cán bộ cấp trên hoặc các cán bộ khác phát hiện ra chuyện này được bọn họ ngầm cho phép thì sẽ phải gánh chịu rủi ro chính trị rất lớn. Vì vậy, để người khác không biết dụng tâm của mình, bọn họ dứt khoát điều chỉnh lại toàn bộ cán bộ cấp trung, cuối cùng cũng để trống được vị trí phó bí thư huyện uỷ công xã trấn Lý Gia.
Công việc ở trấn Lý Gia không phải dễ làm, điểm này thì cả huyện Vũ Đức đều biết.
Vì vậy khi Nghiêm Vọng Tung đưa ra đề xuất để Từ Quân Nhiên giữ chức phó bí thư huyện uỷ công xã trấn Lý Gia, các uỷ viên thường vụ tuy có chút bất ngờ song cũng không ai phản đối.
Vốn dĩ Trần Quốc Đồng nghi ngờ tuổi tác của Từ Quân Nhiên khó có thể hoàn thành việc này, nhưng khi Nghiêm Vọng Tung đề xuất gã đến đó giữ chức phó bí thư huyện uỷ công xã trấn Lý Gia thì gã lập tức từ chối.
Đùa gì chứ? Ai không biết trấn Lý Gia nổi tiếng là điêu dân hoành hành. Mỗi năm đi thu thuế họ làm như đi cướp tiền của họ không bằng. Cán bộ trong huyện hễ nghe đến trấn Lý Gia là lắc đầu nguầy nguậy. Nếu cái tên sinh viên đại học đã đồng ý đến đó thì để hắn đi đi, dù sao hắn cũng xuất thân từ đó.
Quan trường đề cao trí tuệ chính trị. Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên lợi dụng tâm lý sợ hãi của mọi người, giúp Từ Quân Nhiên có bước đi đầu tiên.
Rất nhiều năm sau, cho dù ngay cả Từ Quân Nhiên cũng không thể không thừa nhận, trong tình hình lúc đó mà bản thân dám nhận chức phó bí thư đảng uỷ, quả thực là mạo hiểm quá lớn.
Thế nhưng chẳng phải có một câu thế này sao?
Trong hoạ có phúc!