Chương 43: Kế hoạch không có gì thay đổi.
Nói chuyện được một lúc với Tiêu Hồng Hoa, thỉnh thoảng Từ Quân Nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn văn phòng của chủ tịch huyện. Tiêu Hồng Hoa là người thông minh nên cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Người anh em đợi một chút, chủ tịch huyện đang nói chuyện với cục trưởng cục tài chính.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy em đợi, làm phiền anh rồi.
Cục trưởng cục tài chính họ Nhạc, theo như thông tin mà Từ Quân Nhiên biết được từ chỗ Lý Đông Viễn thì họ tên đầy đủ của ông ta là Nhạc Tuấn Hồng – phó cục trưởng. Đây là cán bộ được Dương Duy Thiên đề bạt sau khi lên nắm chức chủ tịch huyện.
Lần điều chỉnh này nghe nói sẽ thay cục trưởng cục tài chính hiện tại, bởi vì ông ta không phải người của Nghiêm Vọng Tung, cũng không phải người của Dương Duy Thiên mà là người của Tần Quốc Đồng.
Chuyện cụ thể thế nào thì Từ Quân Nhiên không rõ, chỉ nghe Lý Đông Viễn nhắc qua có một lần. Thế nhưng hắn biết, nếu mình muốn tiến hành việc trồng lúa nuôi cá thì nhất định phải thông qua cửa ải của cục tài chính. Còn về chuyện Hoả Diệm Sơn hay Thông Thiên Hà thì phải xem bản lĩnh của mình rồi.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên hơi béo đi ra từ văn phòng của Dương Duy Thiên, Dương Duy Thiên đi ngay phía sau ông ta, hai người vừa nói vừa cười.
Vào giờ khắc cửa văn phòng mở ra, Từ Quân Nhiên và Tiêu Hồng Hoa không hẹn mà gặp cùng đứng dậy. Tiêu Hồng Hoa bước vội vài bước về phía trước:
- Chủ tịch huyện, đồng chí Từ Quân Nhiên đến rồi.
Dương Duy Thiên cười nhìn về phía Từ Quân Nhiên đang đứng sau Tiêu Hồng Hoa, ông ta vẫy tay rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Tiểu Từ lại đây.
Từ Quân Nhiên cung kính cúi người chào Dương Duy Thiên:
- Xin chào Chủ tịch huyện.
Dương Duy Thiên gật đầu rồi quay sang giới thiệu với cục trưởng Nhạc:
- Đây là đồng chí Từ Quân Nhiên mới nhận chức phó bí thư Đảng uỷ công xã trấn Lý Gia, cậu ấy là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa, được huyện đề bạt.
Nói xong quay về phía Từ Quân Nhiên:
- Vị này là cục tài chính Nhạc Tuấn Hồng, sau này hai người chắc chắn còn gặp mặt, làm quen chút đi.
Trên khuôn mặt Nhạc Tuấn Hồng lúc nào cũng nở nụ cười, y như Phật Di Lặc vậy. Ông ta không cao lắm, khuôn mặt tròn tròn, mắt híp, thỉnh thoảng lại toát lên ánh nhìn khiến người khác khó hiểu. Ấn tượng sâu sắc nhất về ông ta có lẽ là chiếc bụng đang dần phệ xuống.
- Cục trưởng Nhạc, xin chào.
Từ Quân Nhiên khách sáo chào hỏi Nhạc Tuấn Hồng. Tuy đối phương là phó cục trưởng, cấp bậc ngang mình nhưng quyền lực trong tay ông ta thì lớn hơn mình gấp nhiều lần. Nói cho cùng thời điểm này, cục tài chính quản vấn đề tiền bạc nên không thể chọc vào.
Nhạc Tuấn Hồng không hề vì chuyện Từ Quân Nhiên nhỏ tuổi hơn mình mà tỏ ý coi thường, hơn nữa còn nhiệt tình đưa tay ra bắt tay Từ Quân Nhiên nói:
- Cậu khách sáo rồi. Cậu là niềm tự hào của huyện Vũ Đức chúng ta, nếu thằng con nhà tôi mà được bằng một nửa của cậu thì tôi cũng chẳng phải phiền muộn rồi.
Từ Quân Nhiên bật cười, nếu người ta đã khách sáo với mình thì mình cũng phải bày tỏ sự nhiệt tình cho phải phép chứ, thế nên hắn nói:
- Sau này có cơ hội ông nhất định phải đến trấn Lý Gia chúng tôi, tôi sẽ bảo người làm vài món ăn dân dã, chúng ta cùng nhau trò chuyện.
Hai người khách sáo qua lại vài câu, Nhạc Tuấn Hồng cũng nhận ra Từ Quân Nhiên và Dương Duy Thiên có chuyện cần nói nên cáo từ. Dương Duy Thiên gật đầu rồi bảo Từ Quân Nhiên theo ông vào phòng.
Tiêu Hồng Hoa rót cho mỗi người một cốc nước trắng. Thời đại này người ta cũng không cầu kì, hơn nữa nơi nghèo như huyện Vũ Đức chỉ dùng nước trắng để mời khách.
- Cậu đi gặp bí thư Nghiêm rồi?
Đợi Tiêu Hồng Hoa đi ra Dương Duy Thiên cười hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên thật thà gật đầu, việc này chẳng cần phải giấu.
Dương Duy Thiên cười:
- Chắc bí thư đã nói với cậu cả rồi, lần này nhiệm vụ của cậu nặng lắm đấy.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cám ơn sự tín nhiệm của Chủ tịch huyện, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.
Nhấp một ngụm nước, Dương Duy Thiên vẻ mặt xin lỗi nói với Từ Quân Nhiên:
- Vốn dĩ định thay đổi cục trưởng cục tài chính, như vậy có thể giúp cậu nhiều hơn. Thế nhưng giờ xem ra chuyện này sẽ gặp nhiều khó khăn đấy, tôi và bí thư không thể giúp cậu quá nhiều trong việc nuôi cá trên ruộng lứa. Khó khăn của các cậu sẽ không ít đâu.
Sau một hồi trầm tư, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Chuyện này chủ tịch đừng lo, tôi đã tính cả rồi, chuyện này nếu để huyện nhúng tay vào e sẽ bị người ta dị nghị. Tôi định sắp tới sẽ đến Thủ đô tìm các mối quan hệ, nhờ bạn bè giúp đỡ để bên Viện khoa học nông nghiệp làm một cuộc thí điểm ở huyện Vũ Đức.
- Viện khoa học nông nghiệp?
Dương Duy Thiên ngây người sau đó liền gật đầu:
- Tốt lắm, ý kiến này rất có tính sáng tạo. Nếu có thể thành công thì huyện cũng có thể giúp hỗ trợ một khoản tiền.
Nói xong chủ tịch trưởng liền nói với Từ Quân Nhiên những gì ông biết về tình hình công xã trấn Lý Gia.
Không giống với những gì Từ Quân Nhiên nghe được ở chỗ Nghiêm Vọng Tung. Tư duy của Dương Duy Thiên rõ ràng hơn, ăn nói cũng lưu loát hơn, suy cho cùng ông ấy cũng là người có học thức cao thế nên khi nói chuyện thì logic hơn nhiều. Hơn nữa ông vô cùng hi vọng Từ Quân Nhiên có thể tiến hành thành công kế hoạch lần này để chứng minh suy nghĩ muốn phát triển sức sản xuất của mình là hoàn toàn đúng đắn. Vì vậy khi nói chuyện với Từ Quân Nhiên ông tỏ ra rất thân thiết và nghiêm túc.
- Tiểu Từ, cậu học bốn năm đại học hơn nữa lại lớn lên ở trấn Lý Gia, tình hình công xã trấn Lý Gia tôi cũng không nói nhiều nữa, chắc bí thư Nghiêm đã nói cho cậu nghe cả rồi. Tôi chỉ nói với cậu tình hình ở huyện chúng ta, lúc đầu tôi và bí thư định giữ cậu ở huyện uỷ, bên trấn Lý Gia cậu chỉ cần hướng dẫn một chút là được. Thế nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, nếu chuyện này không để cậu trực tiếp làm thì hai chúng tôi không yên tâm, nghĩ đi nghĩ lại đành để cậu tới đó.
Dương Duy Thiên cũng chẳng giấu Từ Quân Nhiên, ông nói ra nguyên nhân:
- Chuyện này nếu làm tốt thì huyện có thể sẽ dốc sức ủng hộ. Nếu cậu làm không tốt thì huyện cũng chẳng rơi vào thế thua. Thế nhưng cậu cứ yên tâm, tôi và bí thư đã có sự chuẩn bị trước, nếu cấp trên có gì không hài lòng chúng ta nhất định không để cậu chịu uỷ khuất.
Từ Quân Nhiên nhìn mặt chủ tịch huyện, hắn biết Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung đều giống nhau, đều là người vì con đường thăng quan tiến chức của mình mà đem người khác ra làm đá lót đường. Lần điều chỉnh lần này, nếu không phải là hết cách thì bọn họ cũng không để Từ Quân Nhiên đến trấn Lý Gia làm người tiên phong. Chỉ e cho đến bây giờ bọn họ vẫn thấy có lỗi với mình, dù sao thì việc để một tên sinh viên vừa tốt nghiệp đi làm chuyện mà trước nay chưa ai dám làm, chấp nhận rủi ro lúc nào cũng có thể bị cách chức, bị bắt giam đối với hai người chính trực thế này mà nói, chắc trong lòng cũng chẳng nhẹ nhõm gì.
Thế nhưng trên thực tế, Từ Quân Nhiên lại ao ước được đến cơ sở công tác.
Vốn chính trị lớn như vậy, nếu cứ thế mà nhường cho người khác thì chẳng phải lãng phí công sức Từ Quân Nhiên bỏ ra sao?