Chương 45: Đón tiếp long trọng.
- Hoàng Tử Tề? Phó bộ trưởng Hoàng?
Trong lòng Từ Quân Nhiên liền co quắp lại, trên mặt lại lập tức trở nên bình tĩnh vô cùng, dường như đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này vậy.
- Không quen biết, sao vậy, Bộ trưởng?
Nếu như là người không quen biết Từ Quân Nhiên, thấy biểu hiện này của hắn, chắc chắn nghĩ rằng hắn là một thanh niên trẻ tuổi vì sợ bị lãnh đạo thành ủy quan tâm mà có chút khẩn trưởng. Thật sự không biết, lửa hận đang trần đầy trong lòng hắn.
Phục Túy nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, cười cười nói:
- Không có gì, không có gì.
Ông ta không nói cho Từ Quân Nhiên biết, Phó bộ trưởng thường vụ Hoàng Tử Tề lúc gọi điện thoại cho ông ta, đã cố ý để lộ ra một chuyện, chính là muốn Phục Túy tìm cơ hội chèn ép người thành niên Từ Quân Nhiên này. Đương nhiên, trong lời nói của ông ta không thể hiện quá rõ ràng, chỉ nói rằng, tuy rằng Từ Quân Nhiên mang danh nghĩa là sinh viên đại học tốt nghiệp ở thủ đô, nhưng tuổi tác của cậu ấy quá trẻ, lại không có kinh nghiệm công tác, tùy tiện để cậu ta chủ trì một khu công tác đặc biệt, có chút không phù hợp, vì thế sau này tốt nhất để cho cậu ta đến cơ sở mài giũa một chút.
Lời này đầy ngụ ý, chính là muốn Phục Tuý vào lúc đề bạt Từ Quân Nhiên, ra mặt phản đối một chút.
Cán bộ cơ sở và uỷ viên Trung ương không giống nhau, nhất là cán bộ thôn trấn, muốn được đề bạt tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, mọi người cũng đều đang đợi cơ hội, chờ đợi thời cơ. Thông thường, những người đứng đầu ở công xã bị điều chỉnh, sau này sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng với cấp dưới.
Tóm lại một khi người đứng đầu bị điều đi rồi, lãnh đạo được điều đến tiếp nhận hiển nhiên được thăng lên một cấp, Bí thư đi rồi, phó bí thư lên tiếp quản, các uỷ viên trong tổ chức kế nhiệm phó bí thư, trên cơ bản mỗi lãnh đạo trong thôn trấn đều có cơ hội thăng tiến.
Hay hoặc là, một cán bộ bị điều đi rồi, người vốn lẽ sẽ tiếp quản chức vị của anh ta không được thăng lên, cấp trên điều một cán bộ khác thế vào đó.
Cũng giống như Từ Quân Nhiên đến nhậm chức ở trấn Lý gia lần này, theo lý mà nói hẳn là uỷ viên bộ Tổ chức công xã Phùng Hồng Trình kế nhiệm chức vị Phó Bí thư, nhưng lần này huyện uỷ lại bổ nhiệm Từ Quân Nhiên.
Đúng lúc Bí thư huyện uỷ và Chủ tịch huyện cũng đều đồng ý bổ nhiệm, Phùng Hồng Trình là một người thông minh, biết rõ Từ Quân Nhiên là người có tiếng nói ở công xã trấn Lý Gia, không phải người mình có thể khiêu chiến, Sớm đã thông qua vợ mình – Hồng Nhan Hân bày tỏ thiện ý với Từ Quân Nhiên, nếu không giữa bọn họ nhất định sẽ phải xảy ra mâu thuẫn.
Mà Hoàng Tử Tề đã đưa ra ám chỉ với Phục Tuý, chính là muốn Từ Quân Nhiên cắm rễ ở cơ sở, dứt khoát không được rời khỏi thôn trấn.
Đưa một sinh viên đại học có tiền đồ sáng rạng đến cơ sở thôn trấn để tự sanh tự diệt, Phục Tuý cảm thấy vị bộ trưởng Hoàng này, dường như có ý rất ghét hận Từ Quân Nhiên.
Chỉ có điều ông ta cũng không phải kẻ ngốc nghếch, Từ Quân Nhiên hiện đang là một nhân vật nổi tiếng, lãnh đạo huyện uỷ rất coi trọng chàng sinh viên đại học tình nguyện quay về thôn phục vụ cho thôn. Mình không thể tuỳ tiện chèn ép hắn, làm không tốt sẽ khiến cho lão Bí thư Nghiêm Vọng Tung nổi giận. Đến lúc đó, nếu như Nghiêm Vọng Tung thật sự muốn phát hoả, chức vị trưởng ban tổ chức của mình cũng không thể giữ nổi, nghe nói Hoàng Tử Tề là cán bộ do Thủ đô phái xuống, ông ta có thể phủi mông bỏ đi, nhưng mình vẫn phải ở lại huyện Vũ đức này.
Cho nên, sau khi Phục Tuỳ thăm dò Từ Quân Nhiên một chút, cũng không nói thêm gì.
Ông ta cũng là một lão hồ ly, cho dù có địch ý cũng sẽ không nói ra, cũng không thể hiện ra mặt.
Cả đường đi đều không nói gì, xe jip chầm chạm chạy về phía công xã trấn Lý gia, nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được.
Hoàng Tử Tề sao?
Cuối cùng cũng đã nghe được tin tức của con người này.
Kiếp trước đối với vị Phó bí thư tỉnh uỷ – Hoàng Tử Tề này, Từ Quân Nhiên cũng không thấy lạ lẫm gì, bởi vì trước kia người phụ trách điều tra một vụ án có liên qua Hoàng Tử Tề, là một ông chú của mình, cuối cùng Hoàng Tử Tề bị phán mười lăm năm tù, khoảng chừng sáu năm sau đó đã được mãn hạn tù, đương nhiên chuyện này phải nhờ vào sự giúp đỡ sau lưng của Hoàng gia ở Thủ đô.
Hoàng Tử Tề, Hoàng Tử Hiên là hai anh em.
Tuy rằng hơn kém nhau mười tuổi, nhưng bọn họ đích thật là hai anh em ruột.
Tục ngữ có câu, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao.
Hoàng Tử Tề đương nhiên sẽ không có thiện cảm với Từ Quân Nhiên, kiếp trước anh ta hiểu rất rõ mọi chuyện, sau khi mình bước chân vào quan trường, nếm mùi vị thiệt thòi một vài lần của vị Phó bí thư Hoàng này, cuối cùng nếu không phải nhờ một cựu học sinh của cha nuôi điều mình đến nhận chức ở tỉnh uỷ Giang Nam, e rằng ngay cả vị trí bí thư Thành uỷ mình cũng không thể leo lên được, lúc đó mình vẫn chưa hiểu rõ, là đã đắc tội với người của gia tộc nào, hoá ra là có liên quan đến cha nuôi.
Mà ngay giờ khắc này, xem ra Hoàng gia đã bắt đầu chèn ép mình rồi, khó trách cả đời cha nuôi mình không được đề bạt, thậm chí khi có cơ hội đề bạt, ông ta cũng vì mình mà bỏ qua, hoá ra là biết trước có sự tồn tại của tên khốn Hoàng Tử Tề này, căn bản là không có cách nào để đi xa hơn.
Trong đầu nhanh chóng loé ra một số suy nghĩ, Từ Quân Nhiên biết rất rõ, nếu như mình muốn có tư cách làm việc, Hoàng Tử Tề này là một toà núi cao lớn mình nhất định cần phải vượt qua.
Nếu như ngươi đã tự mình nhảy ra rồi, thì cũng đừng trách sao tôi không khách khí!
Đưa vị Bộ trưởng hôm nay sau này trở thành Bí thư Hoàng liệt vào danh sách mục tiêu của mình, Từ Quân Nhiên âm thầm quyết định, nhất định sẽ không cho anh ta cơ hội trở thành Phó bí thư tỉnh ủy.
Tốc độ xe jep chậm dần lại, rất nhanh đã đến tòa nhà cũ nát của công xã trấn Lý gia. Nói là tòa nhà làm việc, thực ra là một tòa nhà hai tầng được lót gạch chỉnh chu. Chính xác mà nói, công xã trấn Lý gia chỉ có dãy nhà trệt phía dưới, phòng được lót gạch chỉnh chu là phòng làm việc của Trung ương.
Phòng làm việc của công xã trấn Lý gia không theo kiến trúc công xã, mà giống như dạng nhà tổ trong trấn.
Bởi vì nhà tổ là gốc rễ của Lý gia, ở đó không chỉ có bài vị của lão tổ tông, còn có học đường, những đứa trẻ đến tuổi ở trong trấn, đều phải đến đó lên lớp, tiếp nhận sự chỉ dạy của lão giáo sư Long Ngâm Nguyệt.
- Bộ trường, bên ngoài, bên ngoài rất nhiều người!
Tài xế dừng xe lại, có chút hoảng hốt nói.
Phục Túy nhíu mày nói:
- Chuyện gì thế này?
Ông ta cho rằng có người cố ý cản trở mình.
Ở thời đại này, người ở nông thôn sẽ không có cơ hội thấy được xe động cơ, nếu như đột nhiên xuất hiện một chiếc xe jep, đối với mọi người mà nói, đó thật sự là quá mới lạ rồi.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Phục Túy, đó chính là cảm thấy có người muốn ngăn đón xe mình để tố cáo.
Hơn nữa, loại chuyện này ở huyện Vũ Đức cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, mỗi một lần lãnh đạo chính phủ huyện ủy xuống thôn thị sát, cũng thường gặp người dân ở thôn xã ngăn xe lại tố cáo kêu oan, đại đa số đều là những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi vậy, người dân ở thôn cảm thấy như vậy mới có thể phơi bày sự thật.
Thông tin viên cười khổ một cái, quay người lại nói với Phục Túy:
- Hình như là như vậy, hình như là, hình như là ra nghênh đón chúng ta.
Thuận theo phía ngón tay anh ta chỉ, ở trước cửa đại viên công xã trấn Lý gia, mấy trăm người đứng thành hàng ngũ hoan nghênh, có người còn khua chiêng gõ trống, có người còn cầm cả hồng kỳ, và còn có rất nhiều người đứng đó.
- Cái gì?
Phục Túy khẽ giật mình, nhưng lập tức tỏ ra hài lòng, gật gật đầu nói:
- Cái tên Lý Càn Khôn chẳng biết làm quái gì! Hồ đồ! Xem thử tôi sẽ phê bình cậu thế nào!
Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt ông ta tỏ ra vô cùng cao hứng, người khác nhìn vào chẳng thấy được ý muốn phê bình gì từ ông ta.
Nhìn thấy bộ trưởng Phục vui mừng như vậy, trong lòng Từ Quân Nhiên bất chợt léo lên một tia dự cảm chẳng lành, bởi vì hắn ta nhìn thấy trong đám người đang đứng nghênh đón đó, có cả tộc trưởng Lý Hữu Đức của công xã trấn Lý gia, các bậc tiền bối đó tuyệt đối không phải là loại người sẽ ra nghênh đón lãnh đạo huyện ủy, ngay cả Ngâm Nguyệt tiên sinh cũng xuất hiện, nghênh đón long trọng như vậy chẳng lẽ lại bày ra để nghênh đón Phục Túy sao?
Từ Quân Nhiên cảm thấy mơ hồ, có chút không đúng lắm.
Quả nhiên, sau khi Phục Túy xuống xe, tình hình vẫn như cũ không có tiếng nhiệt liên hoan hô nào cả, ngay cả tiêng khua chiêng gõ trống của quần chúng đều ngừng lại cả.
Nhìn các cụ già đứng phía trước đám người, Phục Túy bỗng nhiên cảm thấy, dường như có chút gì đó không thích hợp lắm.