Chương 92: Ngân Giác Đại Vương (2)
Hắn nhìn thấy, đám người la hét muốn kết đội với hắn trước kia tất cả đều chạy đến đó. Quả nhiên là một đám ô hợp, cứ thích dựa vào người khác.
“Các người có phải bá đạo quá rồi không?” Sở Phong quay đầu lại hỏi.
“Cút.” Thái độ của đám người này vô cùng ác liệt, thấy Sở Phong cũng không thèm tránh, chẳng những xô đẩy mà còn muốn ra tay, thậm chí có người còn giơ chân lên.
Sở Phong nổi giận. Mới sáng sớm đã bị chú út của Lâm Nặc Y tìm đến cửa, bây giờ lại bị người ta lấn lên trên đầu, một luồng khí nóng lập tức bộc phát.
“Người nên biến là các người mới đúng.”
Sau một khắc, hắn lập tức ra tay, gọi Hoàng Ngưu, bảo nó đừng khách sáo, cùng hắn chào hỏi đám người kia cho thật tốt.
Trong nháy mắt, có không ít người miệng mũi phun máu, xương cốt đứt gãy, bay ngược ra ngoài.
“Muốn chết.”
Đội ngũ này đúng là rất mạnh. Dị nhân cầm đầu cao khoảng hai mét, đầu cạo trọc, trán sáng bóng loáng, bộc phát khí tức cực kỳ kinh khủng.
Sau một khắc, gã biến thành cơ thể nham thạch, hình thể tăng vọt bảy mét, lực lớn vô cùng, một cước giẫm nát mặt đất, vọt thẳng qua.
Có người không tránh kịp, bị bàn chân kia đạp trúng, trực tiếp kêu lên thảm thiết, ruột và dạ dày đều bị phá nát, chết thảm ngay tại chỗ.
Cơ thể nham thạch nặng nề nghiền ép, nếu người còn sống cũng chỉ có thể biến thành một vũng máu bùn.
Sau khi Sở Phong nhìn thấy, tinh quang trong mắt tăng vọt. Hắn ý thức được, kịch biến thời đại hậu văn minh đã khác biệt với lúc trước. Có người sau khi phóng thích dã tính của mình thì đã biến thành người khác.
Hắn nhìn thấy gã đầu trọc biến thành người khổng lồ nham thạch, hung tàn như vậy, cũng không nể tình, vội nâng quyền ra đòn sát thủ trí mạng.
Đùng! Đùng! Đùng.
.....
Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, một quyền Sở Phong tiếp lấy một quyền, cuối cùng đánh tan cơ thể khổng lồ bằng nham thạch của gã đầu trọc. Gã kêu thảm, ngã xuống đất, trực tiếp mất mạng.
Lúc này, đội ngũ lập tức giải tán.
Sau khi Sở Phong đánh chết gã khổng lồ nham thạch, hắn đi thẳng về phía trước, cũng không dừng lại, dẫn phát một trận rối loạn đằng sau. Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía. Đây tuyệt đối là một đại cao thủ siêu cấp.
Đám ô hợp vừa mới chạy trốn âm thầm hối hận không thôi, nhưng bây giờ không còn mặt mũi để tiến tới nữa.
“Người anh em, cậu tên gì vậy? Chúng ta làm quen với nhau đi.” Đằng sau có không ít người kêu to, hiển nhiên thực lực không yếu, đều rất coi trọng Sở Phong.
“Tôi tên Ngưu Thần Vương.” Sở Phong cũng không già mồm, lên tiếng trả lời.
Một đám người nghe xong, hai mặt nhìn nhau, sau đó tập trung vào cái nón sứng thú màu bạc trên đầu của hắn, cảm thấy... cũng đúng.
Nhưng Sở Phong cũng không dừng lại, kéo Hoàng Ngưu đang đứng thẳng người, mặc áo da thú, chỉ lộ ra hai con mắt và hai cái sừng trâu màu vàng đến gần, nói: “Đây là anh em của tôi, Ngưu Ma Vương.”
Lần này, một đám người hơi choáng váng. Ngưu Thần Vương cộng thêm Ngưu Ma Vương, đúng là anh em.
“Tôi thấy hai người giống Kim Giác Đại Vương, Ngân Giác Đại Vương hơn.” Có người nhỏ giọng thì thầm, nhìn chằm chằm cái sừng trên đầu bọn họ không rời.
Dị nhân biến dị, bộ dạng nào cũng có, mọc sừng thú cũng không tính là gì.
Sở Phong quay người rời đi, cũng không để ý.
Đám dị nhân phía sau bàn tán ầm ĩ. Sở Phong sử dụng danh hào Ngưu Thần Vương còn chưa truyền đi, nhưng danh hào Ngân Giác đại Vương đã được rất nhiều người biết.
Chỗ sâu trong Bạch Xà Lĩnh cũng không tính ồn ào. Mặc dù người đến rất nhiều, nhưng đều chiếm lĩnh một phương, có vẻ yên tĩnh.
Hiển nhiên, dám đến nơi này, người ở lại đều là đại cao thủ.
Bởi vì, sau khi rất nhiều người đến, thấy rõ trận chiến cũng đều rút lui, không còn dám tham dự.
Sở Phong chọn một đỉnh núi, trực tiếp nhảy lên. Vị trí này không tệ, vừa lúc có thể nhìn thấy cây nhỏ kỳ lạ cách đó không xa.
Trên thực tế, gần đỉnh núi đều có người chiếm cứ.
“Trái cây kia còn chưa chín. Xem ra còn phải chờ thêm nửa ngày nữa.” Ánh mắt Sở Phong sắc bén. Thị lực mạnh hơn người bình thường gấp nhiều lần, cho nên hắn nhìn thấy rõ quả thông trên cây vẫn còn một điểm màu xanh nhạt còn chưa chuyển thành màu tím.
Trên đỉnh núi còn có một dòng suối. Sở Phong nếm thử nước trong con suối một chút, cảm thấy rất ngon. Hắn đi săn một con hoẵng khác. Bữa sáng đã bị Hoàng Ngưu ăn sạch, hắn dự định nướng thịt rừng ở đây.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Lâm Dạ Vũ và cô gái kia đang bước vào chỗ sâu trong Bạch Xà Lĩnh, đồng thời cũng nhìn sang chỗ này nhiều lần.
Sau đó, một dị nhân trèo lên ngọn núi nhỏ, khách sáo mời Sở Phong rời đi, nhường lại ngọn núi này, bởi vì đã có người của Sinh Vật Thiên Thần chọn trúng.
“Lập tức biến ngay.” Sở Phong liếc mắt nhìn gã, chỉ dùng bốn câu cực kỳ ngắn gọn đáp lại.
Sau khi nghe Sở Phong nói xong, ánh mắt gã dị nhân vừa mới leo lên lập tức lộ hung quang, cất giọng khàn khàn: “Anh bạn, tôi đã rất khách sáo, cậu đừng có mà không biết điều.”
Sở Phong nhìn thấy rõ, người này đi từ hướng Lâm Dạ Vũ và chị gái Hứa Uyển Thanh đến, hiển nhiên là phụng mệnh làm việc. Sau khi trải qua chuyện buổi sáng, Sở Phong đúng là không có cảm tình với những người này.
“Đuổi tôi đi mà cũng là khách sáo à?” Sở Phong quét mắt nhìn gã, sắc mặt trầm xuống: “Có cần tôi khách sáo mời anh xuống dưới hay không?”
“Cậu có bản lĩnh này sao?” Tên dị nhân cười lạnh. Dù nói thế nào gã cũng là đầu lĩnh dị nhân bên cạnh Lâm Dạ Vũ, được xem là cao thủ của Sinh Vật Thiên Thần.
Chỉ một dị nhân bình thường cũng dám khinh thường hắn vậy sao?
Oành!
Sở Phong không nói hai lời, một bước bước về phía trước, vận dụng Đại Lực Ngưu Ma Quyền, hung mãnh mà bá đạo, quyền ấn mang theo tiếng sấm, chấn động cả ngọn núi nhỏ.
Chuyện gì xảy ra vậy? Gã đầu lĩnh dị nhân giật mình. Chỉ tùy tiện chọn một ngọn núi, tại sao lại gặp phải một cao thủ như thế?
Gã gầm lên một tiếng, hé miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh lam, hừng hực vô cùng. Nhiệt độ đáng sợ khiến cho nham thạch trên núi phải tan chảy.
Sở Phong kinh ngạc. Đây quả nhiên là một cường nhân, có được năng lực tương đương với Chu Toàn. Ánh lửa này rất khủng bố, có thể đốt kim thạch, lửa chạm vào vật nào, vật đó nhất định sẽ bị hóa thành tro tàn.
Hai mắt dị nhân đầu lĩnh biến thành màu lam, toàn thân nổi lên ngọn lửa màu lam hừng hực. Ánh lửa vọt lên cao mười mấy mét, cảnh tượng có vẻ hơi kinh khủng.
Gần đó, mọi người đều kinh hãi.
Rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng này. Đỉnh núi bị nóng chảy, trở thành nham thạch đỏ tươi, chậm rãi chảy xuôi, dọc theo vách núi rơi xuống, giống như nước thép màu đỏ, khiến cho người ta cảm thấy kinh dị.
Mọi người ý thức được, dị nhân này mạnh đến mức quá đáng. Nếu ai đối chiến với gã, một luồng hỏa quang sẽ bay đến, đủ để thiêu cháy đối thủ thành tro bụi.
“Đây là một cao thủ của Sinh Vật Thiên Thần, khống chế lửa, uy năng vô tận.”
“Núi đá hóa thành nham thạch, cơ thể huyết nhục làm sao mà ngăn cản? Năng lực này quá nổi bật, dù là dị nhân chúng ta thì cũng khó mà đối phó được. Bởi vì ngay cả kim loại cũng bị gã nung chảy một cách dễ dàng.”