Chương 101: Công thành
Ngô Thiên Hổ muốn khai thác một ít linh thạch khoáng. Nếu bây giờ báo lên trên, khẳng định sẽ không có phần linh thạch khoáng của hắn.
Lưu Nguyệt Dong cũng có chút động tâm. Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ vang lên.
Bọn họ nhìn theo hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy một cự hổ hình thể to lớn đứng chặn ở lối vào hang đá, hai mắt đỏ bừng nhìn bọn họ.
“Tam… tam giai yêu thú!”
Chân Nam Cung Thần đều đã bị doạ nhũn. Quả là bị hắn nói đúng rồi, Bách thú sơn mạch thật sự có tam giai yêu thú. Sớm biết như thế, có đánh chết hắn cũng không vào Bách thú sơn mạch.
Thi thể một con Phi thiên viêm hổ khác vẫn còn nằm trên đất. Nhìn thấy bạn lữ của mình bị nhân loại rạch mở bụng, tam giai Phi thiên viêm hổ mười phần phẫn nộ.
Nó mở to mồm rống lớn một tiếng. Một cỗ sóng âm màu đỏ quét ra, đánh tới người cách nó gần nhất, Lưu Nguyệt Dong.
Nghe được thanh âm này, đầu ba người giống như là bị kim đâm. Thần thức đau đớn, không thể làm ra phản ứng gì.
Chờ bọn hắn phản ứng lại được, sóng âm màu đỏ đã đánh tới trước mặt Lưu Nguyệt Dong.
Lưu Nguyệt Dong ngọc dung đại biến, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Đúng lúc này, ngực nàng chợt sáng lên một trận sáng lam. Sáng lam rõ ràng là một khối ngọc bội màu xanh, trên ngọc bội điêu khắc một con rùa trông rất sống động.
Rùa giống như sống dậy, há mồm phun ra một luồng ánh sáng lam. Hoá thành một bức tường dày màu lam, che kín Lưu Nguyệt Dong.
Lưu Hồng Quang tuổi già mới có được một đứa con gái, mười phần cưng chiều sủng nịch Lưu Nguyệt Dong. Lưu Hồng Quang cầu Kim Đan tu sĩ của Dược Vương cốc, luyện chế một món pháp khí hộ thân cho Lưu Nguyệt Dong. Khi Lưu Nguyệt Dong gặp nguy hiểm, sẽ tự động hộ chủ. Đây cũng là lý do Lưu Nguyệt Dong dám xâm nhập Bách thú sơn mạch.
Màu đỏ sóng âm đánh lên bức tường màu lam, bức tường liền lõm xuống một khoảng. Linh quang loé hiện không ngừng, sau đó dần ảm đạm xuống.
Lưu Nguyệt Dong lúc này cũng phản ứng lại, tay bấm quyết miệng niệm thần chú. Xung quanh nàng sáng lên một trận ngũ sắc linh quang chói mắt. Một cái lồng ngũ sắc hiện ra, chụp lấy Lưu Nguyệt Dong, hình thành vòng bảo hộ thứ hai.
Trừ bỏ pháp khí hộ thân, trên người nàng còn mặc một thượng phẩm pháp y Ngũ quang giáp.
Bức tường màu lam ẩn hiện vài cái, cuối cùng bị phá vụn. Ngọc bội màu lam cũng vỡ nát.
Sóng âm màu đỏ tiếp tục đánh vào mặt trên của chiếc lồng ngũ sắc, hào quang của vòng ngũ sắc ẩn hiện không ngừng rồi dần ảm đạm xuống. Sóng âm màu đỏ cũng tán loạn không thấy nữa.
Phi thiên viêm hổ đang định thi triển thủ đoạn khác, mấy chục hạt Thiết kinh bay vụt đến dừng ở bên người nó. Sau đó hoá thành mấy chục bụi gai trên thân đầy mũi nhọn, cuốn chặt lấy Phi thiên viêm hổ.
“Lưu sư muội, chạy mau.”
Nam Cung Thần hô to một tiếng, vội vàng bóp nát một tấm Thổ độn phù. Được một trận ánh sáng vàng bao bọc, trốn vào đất không thấy tăm hơi.
Lưu Nguyệt Dong vội vàng lấy ra Hoả độn phù trong lòng, bóp nát. Cả người hoá thành nhiều chấm sáng đỏ, tán loạn không thấy.
Ngô Thiên Hổ cũng lấy ra Hoả độn phù. Nhưng hắn còn chưa kịp bóp nát Hoả độn phù, một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc đã vang lên.
Hắn cảm giác đầu như bị kim đâm, động tác trên tay bị kiềm hãm. Một viên hoả cầu thật lớn bay vụt tới, hung hăng nện xuống trên người hắn.
“Oành đùng!”
Một tiếng nổ, Ngô Thiên Hổ bị lửa thiêu thành tro.
Quả cầu lửa màu đỏ cũng không phải hoả diễm thông thường. Mà là yêu hoả của Phi thiên viêm hổ. Phi thiên viêm hổ vốn chính là yêu thú thuộc tính Hoả. Sau khi tiến vào tam giai, yêu hoả phun ra mười phần lợi hại. Tự nhiên không phải loại Ngô Thiên Hổ có thể ngăn cản.
Phi thiên viêm hổ nhìn thi thể thê tử, rống lên một tiếng bi thương. Toàn thân nó hiện ra một mảng lớn hoả diễm màu đỏ, đốt đứt những bụi gai đang cuốn lấy nó.
Dựa vào hang đá không ngừng tản mát ra linh khí cuồn cuộn, Phi thiên viêm hổ mới có thể tiến vào tam giai. Không nghĩ tới lúc nó ra ngoài tìm kiếm thức ăn, vợ con nó lại bị nhân loại giết chết.
Nó muốn trả thù nhân loại, lấy mạng đền mạng, ăn miếng trả miếng.
Tam giai yêu thú tương đương với người tu tiên Kim Đan kỳ. Tuy không thể biến hoá, nhưng đã có được trí tuệ nhất định.
Ra khỏi sơn động, Phi thiên viêm hổ giương rộng hai cánh, bay vào càng sâu trong Bách thú sơn trang.
Trên một mảnh đất cách hang động hơn mười dặm, mặt đất đột nhiên chuyển động, Nam Cung Thần từ trong đất đi ra.
“Cũng không biết Lưu sư muội và Ngô Thiên Hổ như thế nào rồi. Quên đi, mặc kệ bọn họ, chết đạo hữu không chết bản thân là được rồi. Vẫn là quay về Tiên Duyên thành quan trọng hơn. Chỉ cần báo lên tin tức linh thạch khoáng, chính là lập một công lớn rồi.”
Nam Cung Thần lẩm bẩm.
Phi thiên viêm hổ có thể phi hành, Nam Cung Thần không dám sử dụng phi hành pháp khí. Hắn thi triển Ngự phong thuật, một đường chạy tới hướng Tiên Duyên thành.
Không qua bao lâu, bóng dáng hắn biến mất ở bên trong núi lớn mờ mịt.
Hai canh giờ sau, bên trong Bách thú sơn mạch vang lên từng đợt tiếng gầm gừ của yêu thú. Hơn vạn con yêu thú đều rời khỏi sào huyệt, đồng lòng phóng đến Tiên Duyên thành.
Những người tu tiên đi săn giết yêu thú ở trong Bách thú sơn mạch là những người đầu tiên phát hiện được điều dị thường. Tiếc là trừ bỏ một số ít tu sĩ chạy trốn được, đại bộ phận tu sĩ đều chết ở trong miệng yêu thú.
Vương Dương Minh năm nay hai trăm ba mươi tuổi. Hắn xuất thân từ một thư hương thế gia ở Lỗ Châu quận Khúc Phụ. Lỗ Châu thịnh hành văn phong, ba phần quan viên trong triều đình đều xuất phát từ Lỗ Châu. Vương Dương Minh ba tuổi đã biết đọc chữ, năm tuổi có thể đọc thuộc “Tam tự kinh”, “Bách gia tính” và “Thiên tự văn”, bảy tuổi có thể đem “Ba trăm bài thơ Tống” đọc làu làu. Được xem là thần đồng.
Mười tuổi năm ấy, Vương Dương Minh theo phụ thân đến bái phỏng Viện trưởng của Thanh Sơn thư viện Lưu Thanh Thư. Lưu Thanh Thư là đệ tử chấp sự của Bạch Lộc thư viện. Hắn phát hiện được Vương Dương Minh có linh căn, tính tình lại cương trực nồng hậu. Lưu Thanh Thư được phụ thân Vương Dương Minh đồng ý, dẫn y vào Bạch Lộc thư viện.
Công pháp mà đệ tử của Bạch Lộc tu viện tu luyện đều cần tính tình cương trực phụ trợ. Tính tình Vương Dương Minh lại mười phần cương trực nồng hậu, tu luyện nho môn công pháp làm ít công to. Nhập môn tám năm, Vương Dương Minh đã thuận lợi lên Trúc cơ kỳ. Năm chín mươi lăm tuổi thì kết Kim Đan. Đến nay đã là Kim Đan tầng bốn, phụ trách toạ trấn Tiên Duyên thành. Là vị tu sĩ Kim Đan duy nhất của Tiên Duyên thành.
Vương Dương Minh ở Tiên Duyên thành ngây người hơn trăm năm, chưa bao giờ phát sinh đại sự gì. Hắn có thể an tâm ở mật thất, chuyên tâm tu luyện.