Chương 113: Dùng trí mà thắng (1)
Thấy một màn như vậy, sáu người Vương Trường Sinh vội vàng đuổi theo.
Không qua bao lâu, Song đồng thử dừng lại ở bên ngoài một mảng cỏ dại cao hơn một người.
Dựa theo lệ thường, Vương Minh Tiêu thi triển Độn địa thuật. Trốn vào trong lòng đất, vào động xem xét.
Không qua bao lâu, Vương Minh Tiêu đã trở lại.
“Nhìn có vẻ là một hang rắn, có hai con nhị giai hạ phẩm Hoả viêm mãng, còn có một gốc Hoả xà thụ.”
Vương Diệu Hoan nhíu mày, trên tay hắn có một bộ nhị giai trận pháp. Đối phó với một con nhị giai Hoả viêm mãng không thành vấn đề, nhưng hai con thì lại khó nói.
“Thập nhị thúc công, ta có một biện pháp. Chúng ta đào một cái hố to ở ngoài sơn động, đổ đầy nước. Sau đó dụ hai con Viêm mãng xà đến, tốt nhất là để chúng nó nhảy vào trong nước. Lại lấy ra mấy tấm Băng đống phù, tạm thời đóng băng tụi nó lại. Sau đó lấy ra Hoàng sơn ấn, đem chúng nó đánh chết. Ngài thấy như thế nào?”
Sau khi tứ đại tông môn ban bố thông cáo, Vương Trường Sinh đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng để vào núi.
Hắn mua một ít đồ có thể đối phó yêu thú, Hoàng sơn ấn là một món thượng phẩm linh khí. Hắn bỏ ra bốn trăm khối linh thạch mới mua được, là một món pháp khí có trọng lượng to lớn.
Hắn thủ thành lập được công lao, được thưởng ba trăm khối linh thạch.
“Chủ ý này không tồi, nhưng ai sẽ vào dẫn dụ Viêm hoả mãng? Không cẩn thận, rất có khả năng sẽ bị hai con Viêm hoả mãng đó giết chết.”
Vương Minh Tiêu chủ động xin đi giết giặc: “Ta đi! Ta tu luyện là Ly thổ quyết có lực phòng ngự cao.”
“Vẫn là để ta đi cho! Ta đã đem Ngự phong thuật tu luyện đến đại viên mãn. Tốc độ rất nhanh. Chỉ cần cẩn thận một chút, Hoả viêm mãng chưa chắc đuổi kịp ta.”
Người luôn rất ít mở miệng, Vương Minh Phong cất lời.
“Không, vẫn là để ta đi! Trên tay ta có một thượng phẩm phòng ngự linh khí. Ta có thể dẫn dụ hai con Hoả viêm mãng đó.”
Vương Minh Chiến tràn đầy tim tưởng nói.
“Lục thúc, các ngươi không cần tranh cãi. Để con đi cho! Con có thể khống chế khôi lỗi thú. Khôi lỗi thú bị huỷ cũng không sao, các người nếu chạy chậm một chút sẽ bị Hoả viêm mãng thiêu cháy.”
Vương Trường Sinh chân thành nói. Hắn luyện chế được hai nhất giai hạ phẩm tiểu cẩu khôi lỗi, tốc độ chạy cực nhanh.
“Không, Cửu đệ. Ngươi không thể mạo hiểm, để ta đi!”
Vương Diệu Hoan trầm ngâm suy nghĩ, sau cùng quyết định để Vương Minh Phong đi dẫn dụ Hoả viêm mãng.
Để cho an toàn, Vương Trường Sinh đưa hai Tiểu cẩu khôi lỗi cho Vương Minh Phong, dạy hắn cách sử dụng. Thẳng đến khi Vương Minh Phong có thể thuần thục khống chế khôi lỗi thú. Mọi người mới an tâm để Vương Minh Phong vào hang động.
Vương Minh Tiêu ở bên ngoài sơn động đào một cái hố lớn đường kính năm trượng. Bên trong đổ đầy nước, mặt trên lót một tấm ván gỗ thật dài.
Nước sâu bốn trượng, pháp lực của Vương Trường Sinh không đủ khả năng làm đóng băng cái hố to như vậy. Cũng may trên người Vương Minh Chiến có mấy tấm Băng đống phù. Dùng để đông lạnh Hoả viêm mãng một lát vẫn không vấn đề.
Vương Minh Phong khống chế một Tiểu cẩu khôi lỗi đi ở phía trước. Hắn đứng ở mấy trượng bên ngoài, trên tay cầm một nắm hạt giống Thiết kinh, sắc mặt có chút khẩn trương.
Một lát sau, hắn cảm thấy nhiệt độ tăng cao, lập tức thả chậm bước đi.
Đúng lúc này, trong đêm tối sáng lên một ánh lửa chói mắt. Một viên hoả cầu cỡ lớn bay vụt đến, nện ở trên người Tiểu cẩu khôi lỗi.
“Oành đùng!”
Một tiếng nổ vang lên, tiểu cẩu khôi lỗi biến thành tro tàn.
Vương Minh phong lấy ra một viên châu màu xanh lục, ném về phía trước.
Vang lên một tiếng “Bốp” trầm nặng, viên châu màu xanh nứt ra. Một làn khói lớn màu xanh lục cũng từ đó tuôn trào.
Vương Minh Phong nhanh chân chạy trốn, tạo cho mình một đạo ánh sáng bảo hộ. Dọc theo lỗi cũ chạy ra.
“Oành đùng đùng!”
Liên tiếp vài tiếng nổ vang lên, hai con cự mãng màu đỏ hình thể to lớn từ trong động vọt ra.
Vương Minh Phong nghe được tiếng nổ, sắc mặt khẽ biến. Vươn tay ném đám hạt Thiết kinh ra phía sau đầu.
Hạt giống vừa chạm đất, lập tức mọc rễ nẩy mầm. Biến thành mấy chục bụi dây đầy gai nhọn màu xanh, ngăn chặn thông đạo.
“Oành đùng” hai tiếng nổ, hai quả cầu lửa cỡ lớn nện vào trên bụi gai màu xanh, đốt bụi gai thành tro bụi.
Vương Minh Phong vừa tăng tốc chạy ra bên ngoài hang động, vừa không ngừng rải hạt giống Thiết kinh ra sau đầu. Ngăn cản hai con Hoả viêm mãng.
Thanh âm nổ đùng không ngừng vang lên, Thiết kinh căn bản ngăn không được hai nhị giai Hoả viêm mãng.
Mắt thấy phía trước đã xuất hiện ánh sáng, Vương Minh phong trong lòng vui sướng không thôi. Hắn biết mình đã sắp ra khỏi hang động.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một cỗ sóng nhiệt mãnh liệt. Hạt giống Thiết kinh trên người hắn cũng đã dùng hết.
Hắn vội vàng lấy ra hai tấm phù triện màu vàng, ném về phía sau.
Ánh sáng vàng loé lên, hai tấm phù triện màu vàng hoá thành hai bức tường đất.
“Oành đùng đùng”, hai bức tường đất bị hoả cầu đánh vỡ nát.
Nhân cơ hội này, Vương Minh Phong tăng tốc, chạy ra khỏi sơn động. Nương theo tấm ván gỗ mà chạy qua.
Vương Minh Chiến nhanh chóng rút tấm ván gỗ đi, thi pháp tàng hình.
Thời điểm hai con Hoả viêm mãng lao ra khỏi sơn động, phát hiện Vương Minh Phong ở phía trước. Chúng nó không có đuổi theo ra, há mồm phun ra hai hoả cầu thật lớn. Đánh tới trên người Vương Minh Phong.
“Cẩn thận, Minh Phong.” Vương Diệu Hoan ở xa xa lớn tiếng nhắc nhở.
Vương Minh Phong cảm nhận được cảm giác nóng cháy từ phía sau truyền đến. Thân thể vội vàng bổ nhào về phía trước, sau đó thuận thế lăn một vòng về phía bên phải.
“Oành đùng!”
Hai tiếng nổ, trước mặt hắn nhiều thêm hai cái hố lớn khoảng một trượng.
Nhị giai yêu thú phóng thích pháp thuật có uy lực rất lớn. Vòng bảo hộ trên người hắn căn bản là ngăn không được.
Một kích chưa đắc thủ, hai con Hoả viêm mãng lại muốn phun thêm hai quả hảo cầu để công kích Vương Minh Phong. Đúng lúc này, đột nhiên có hai khoả băng truỳ bay đến, nện lên trên người Hoả viêm mãng. Tuy không thể thương tổn đến nó, nhưng thành công dời đi sự chú ý. Nhân cơ hội này, Vương Minh Phong vội vàng chạy thoát.
Đám người Vương Trường Sinh đều chạy xuống núi, nửa khắc sau mới lui trở lại.
Hai con Hoả viêm mãng muốn bò lại vào trong động, cửa động còn có một hố nước thật lớn.
Hiển nhiên, kế hoạch của Vương Trường Sinh thất bại.
“Thập Nhị thúc, ta lúc trước có mua một lọ Huyết sương tán của đệ tử Dược Vương cốc. Dùng tám trăm đoá Huyết hoa luyện chế, vô cùng kịch độc, gặp máu liền tan. Chúng ta dùng khói hun chúng nó đi ra, sau đó liên thủ công kích phần đuôi của chúng nó. Lại dùng Huyết sương tán làm chúng nó bị thương nặng, rồi động thủ một lần nữa.”