Chương 1
"Tôi thích cậu.”
Mục Vọng Thư — cô nàng thanh mai của tôi, thẳng thừng ném một bó hoa hồng xuống bàn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, mọi âm thanh xung quanh như đột ngột im bặt, chỉ còn lại tiếng lách cách của vài người bạn học đang chụp hình.
Tôi còn chưa kịp tỉnh ngủ, cô ấy đã quay người rời đi.
Tôi liếc nhìn bó hoa, rút ra một tờ giấy nhỏ được kẹp bên trong:
“Đồ ngốc.”
Rất tốt, đúng là cô ấy. Xem ra chỉ là một trò đùa ác ý.
Tôi ngẩng lên nhìn về phía cô đứng ở cửa lớp. Chỉ trong chốc lát, tôi có cảm giác cô ấy đã không còn giống trước đây nữa. Cực kỳ khác biệt. Như thể linh hồn đã quay về đúng chỗ, tràn đầy sinh khí.
Tiết học bắt đầu, cô ấy quay lại lớp, còn tôi tiếp tục gục xuống bàn ngủ bù.
Xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán, chắc lại là chuyện giữa tôi và Mục Vọng. Dù chẳng phải thật, nghe cũng có vẻ hợp lý lắm.
Tan học, tôi như thường lệ đi tìm cô.
Đứng ngoài cửa lớp cô ấy, tôi tiện miệng chào mấy nữ sinh đi ngang qua rồi bước vào trong. Cô ấy rất chăm chú, ngay cả khi tôi đứng cạnh đến hai phút vẫn không ngẩng đầu lên.
Tôi búng tay một cái, thoải mái ngồi lên ghế trước mặt cô, cười trêu:
“Được đại học bá như cậu chơi trò tỏ tình với tôi, đúng là vinh hạnh lớn.”
Nói rồi tôi giơ tờ giấy có chữ “đồ ngốc” trước mặt cô ấy lắc lắc.
Cô ấy vẫn không ngẩng đầu, cắm cúi làm bài, luôn dùng cách này để lơ tôi. Tôi cũng quen rồi.
“Ê, tôi nói nè…” Tôi vừa định giật bút trong tay cô thì đột nhiên khựng lại.
Một làn hương ngọt ngào ấm nóng bất ngờ chạm vào môi tôi.
Tôi sững người mất một lúc mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Mục Vọng Thư… nhét cây kẹo mút vào miệng tôi. Cây kẹo mà cô ấy vừa mới ăn dang dở.
Tôi trợn mắt nhìn cô. Cô ấy đưa tay vuốt lại vài sợi tóc rối, bình thản như không có chuyện gì.
Ánh mắt lấp lánh, cô mỉm cười nói:
“Tôi thích cậu.”
“Chúng ta yêu nhau nhé.”
Cả lớp nổ tung như ong vỡ tổ. Cô chống cằm nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm và đầy nguy hiểm.
Tiếng “bốp” vang lên phía sau — cái bình giữ nhiệt ai đó làm rơi. Tôi liếc qua — là một cô gái tôi từng gặp, tên là Sâm Tinh Lạc. Và... là một người chơi khác.
Thấy tôi nhìn mình, cô ấy cười tươi như hoa.
Tôi cũng cười đáp lại, vẻ như một gã trai ngông nghênh chẳng hề nghiêm túc. Còn cô ấy — chính là một người công lược khác.
“Sao vậy?”
Giọng nói thản nhiên của Mục Vọng Thư vang bên tai. Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cậu… không phải là cô ấy.”
“Không phải ai?”
“Cậu không phải là Vọng Thư.”
Tôi gần như nói ra câu đó một cách máy móc.
Cô ấy im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Ánh mắt quen thuộc ấy — đúng là ánh mắt trước đây cô hay nhìn tôi. Nhưng…
“Tôi là Mục Vọng Thư.”
Cô bước lên một bước, chẳng thèm liếc tôi lấy một lần.
“Cảnh Xuyên, bây giờ tôi là một… người công lược.”
Mục Vọng Thư xoay người rời đi, nói bằng giọng đầy chắc chắn.
Tôi không biết nên phản ứng thế nào. Rất lâu sau, tôi mới lắp bắp:
“Bao giờ?”
“Hả?”
“Bao giờ thì cậu trở thành người công lược?”
Tôi nhìn cô nghiêm túc. Cô ấy vốn không phải kiểu người thích đùa. Và điều tôi lo lắng nhất... cuối cùng cũng đến.
“Hôm nay.”
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi. Khuôn mặt rạng rỡ chưa từng thấy.
“Chính là hôm nay. Kỳ lạ mà cũng khá thú vị đúng không?”
Tôi im lặng. Trước đây, tôi không nói cho cô ấy biết quá nhiều về những người chơi như thế. Cô ấy rõ ràng không biết hậu quả nếu thất bại.
Bất kỳ người công lược nào nếu không đạt 100% tiến độ chinh phục trong ba tháng — sẽ bị “xóa sạch” khỏi thế giới này. Ngược lại, nếu hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ được đưa về thế giới cũ.
Một lúc sau, thấy tôi vẫn im lặng, Mục Vọng Thư nhướng mày:
“Đại khái là vậy. Không sao đâu. Cũng chẳng phải thật sự muốn cưa đổ cậu.”
“Đến lúc đó thất bại hoặc từ bỏ là xong.”
Những lời cô ấy nói khiến lòng tôi gợn sóng, càng lúc càng sâu, như chạm vào tận đáy linh hồn. Tôi thấy ngực mình như thắt lại.
Đôi mắt của cô ấy sáng rực nhìn tôi. Tôi không trả lời, chỉ gượng cười.
Tôi chỉ biết một điều:
Lần này… nhiệm vụ công lược này tuyệt đối không được thất bại.