Chương 3
Bữa tiệc hôm đó rất đông người. Kỷ Mộ Từ đang cười đùa cùng một tiểu thư nhà giàu, nhưng vừa thấy tôi và Mục Vọng Thư xuất hiện thì ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Cậu ta vội xin lỗi tiểu thư kia rồi nhanh chóng bước về phía chúng tôi. Mục Vọng Thư khoác tay tôi, mỉm cười tinh nghịch rồi nháy mắt trêu tôi. Tôi cũng cười, nhưng trong lòng lại có chút bất an mơ hồ.
Thích nghi nhanh vậy sao? Đừng nói là bị cái hệ thống kia ảnh hưởng chứ...
Kỷ Mộ Từ huýt sáo một tiếng, ánh mắt đầy tò mò và ngưỡng mộ. Tôi liếc mắt cảnh cáo cậu ta, rồi quay người dắt Vọng Thư đi về phía ba mẹ.
Ba mẹ tôi khi nhìn thấy cô ấy cũng không giấu nổi vẻ kích động. Tôi tận mắt chứng kiến mẹ tôi — vốn luôn giữ hình tượng quý phái, lạnh lùng — vừa nhìn thấy Vọng Thư đã sáng rực đôi mắt, lao đến ôm chầm lấy cô, hỏi han đủ điều.
Tôi nhìn sang cha mẹ Mục gia — cả hai cũng đang mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến. Tôi cúi đầu chào họ rồi kéo Vọng Thư lại gần.
Vọng Thư dường như đoán được tôi định làm gì, khẽ thì thầm hỏi tôi có chắc không. Một người luôn bình tĩnh như cô ấy, giờ phút này lại như đứa trẻ phạm lỗi, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an.
Tôi cười nhẹ, nắm tay cô thật chặt, vỗ nhẹ như để trấn an.
Chúng tôi đều hiểu, chuyện này là điều không thể tránh khỏi. Dù hôm nay chưa chính thức đính hôn, thì luật lệ của thế giới này cũng sẽ buộc chúng tôi tiến tới.
Huống hồ… đã là thanh mai trúc mã bao năm, so với việc đính hôn với một người xa lạ, thì chọn cô ấy chẳng phải tốt hơn sao?
Lần này, tôi không lỗ.
Vọng Thư siết tay tôi, khẽ nói gì đó rất nhỏ, tôi nghe không rõ nhưng cũng không gặng hỏi.
Vì có sự “hỗ trợ” từ hệ thống, khi hai bên phụ huynh bắt đầu nhắc đến chuyện tỏ tình của Vọng Thư, tôi lập tức đứng ra giải thích. Tôi nghiêng đầu cười với cô bé thanh mai:
“Ba mẹ, bác trai bác gái, chuyện đó không đúng lắm. Con với Vọng Thư lớn lên cùng nhau, nếu có ai theo đuổi thì phải là con theo đuổi cô ấy mới đúng. Hơn nữa…”
Tôi làm ra vẻ hơi lúng túng một chút, rồi nhìn sang:
“Con đã thích Vọng Thư từ lâu rồi. Tình cảm là từ hai phía.”
Không khí xung quanh như chững lại một nhịp. Tôi nhìn sang Vọng Thư, ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Tôi hiểu vì sao.
Vì cô ấy sẽ không bao giờ lên tiếng trước. Vọng Thư chưa từng ép ai bằng đạo đức hay lấy tình cảm để gây áp lực.
Tôi bất chợt nhớ lại những “người chơi công lược” trước kia — ánh mắt van nài, giọng nói dịu dàng, đáng thương:
“Nếu không chinh phục được cậu, tôi sẽ bị xóa sổ… làm ơn đi, chỉ cần cậu yêu tôi là được, chẳng thiệt gì cho cậu cả… tôi muốn về nhà…”
Họ luôn đứng trên cao đạo đức, là những cô gái yếu đuối bị buộc phải tìm đường sống, còn tôi… chỉ là công cụ tồn tại để giúp họ sống sót.
Tôi từng muốn giúp họ. Từng cố gắng tìm điểm tốt nơi họ, học cách cảm mến, rồi thử yêu. Nhưng không có kết quả.
Mỗi một người chơi, dù cố gắng ra sao, độ hảo cảm đều dừng lại ở mức 80%, không cách nào vượt qua.
Ba tháng — thời hạn tựa như lưỡi hái tử thần treo lơ lửng trên đầu. Họ hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ. Vì vậy họ càng ra sức làm tôi hài lòng, ánh mắt đầy khát khao được sống.
Tôi cũng muốn giúp, nhưng trái tim không thể lừa dối được.
Mỗi khi tôi nhận được những món quà tỉ mỉ, lời lẽ dịu dàng đầy tình cảm, rồi lại bắt gặp ánh mắt khẩn cầu đó, tôi sẽ bất chợt bừng tỉnh — và điểm hảo cảm lại tụt thê thảm.
Những đôi mắt ấy — lo lắng, sợ hãi, thậm chí là oán hận — đều in hằn trong tâm trí tôi.
Thật bi thương.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã quen với sự nhiệt tình giả tạo. Không có lấy một chút thật lòng.
Chỉ có Vọng Thư là khác.
Cô ấy đối với tôi như người thân, không thể thay thế.
Vậy nên tôi rất sợ — sợ mình sẽ không thể yêu cô ấy trong ba tháng, hoặc tệ hơn, nếu điểm hảo cảm đầy rồi cô ấy lại biến mất...
Giống như bao người công lược khác biến mất trong lặng lẽ.