Thanh Mai Đã Phá Ao Cá Của Tôi

Chương 5

Chương 5
“Bạn trai nè, muốn đi du lịch cùng em không?”
Mục Vọng Thư mặc một chiếc váy dài màu nhạt, xõa tóc, vẻ ngoài mềm mại lạ thường — khác hẳn hình ảnh lạnh lùng thường ngày.
Tôi nhìn cô gái xinh đẹp đang xuất hiện trước cửa nhà từ sáng sớm. Cũng đúng, là vị hôn thê của tôi mà… vẫn hơi choáng.
Đầu óc còn chưa tỉnh táo thì—
“A, Tiểu Thư tới rồi à~”
Không biết mẹ tôi xuất hiện sau lưng từ lúc nào. Bắt gặp ánh mắt bà nhìn tôi đầy ẩn ý, tôi lập tức cảm thấy có điều gì đó sai sai.
“Mẹ, Vọng Thư không phải…”
“Thôi đi, mẹ cũng không phải kiểu cổ hủ gì. Hai đứa đính hôn rồi, đi du lịch cùng nhau là chuyện bình thường mà?”
Mười lăm phút sau, tôi kéo vali ra sân bay với cô bạn gái xinh đẹp bên cạnh.
Thỉnh thoảng có người ngoái lại nhìn, tôi liếc sang Vọng Thư, cô ấy mỉm cười.
“Em tưởng, các cặp mới yêu thì thường sẽ muốn ở bên nhau mỗi ngày chứ?”
Ừm… nghe cũng có lý. Dù sao cũng đang “diễn”, không thể để ai nhìn ra. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.
“Có nhiệm vụ à?”
Tôi đặt hành lý lên giá, nghi ngờ nhìn cô.
Cô ấy vẫn mải nghịch điện thoại, nhưng vẫn đáp lại:
“Có. Liên quan đến anh. Anh từng nói sẽ giúp em hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?”
“Nhiệm vụ gì vậy?”
“Cùng anh đi du lịch, rồi thì…”
“Rồi thì sao?”
“Hôn nhau… mười giây.”

Tôi im lặng. Mà im lặng đến chói tai.
Tôi đang cân nhắc. Nhưng mà… nghĩ gì nữa? So với việc để cô bị trừng phạt, thì hôn nhau có đáng gì đâu.
Tôi tự điều chỉnh lại tâm thế: Cứ thế đi.
Mà xét cho cùng… thiệt là cô ấy.
Tôi hỏi như thể chấp nhận số phận:
“Anh chủ động hay em chủ động?”
“Ai cũng được.”
Cô kéo mặt nạ ngủ xuống, ngủ luôn.
Tôi: …Thôi kệ, ngủ.
Sau khi máy bay hạ cánh, có người đến đón. Đến nơi ở thì tôi đã mệt rã rời.
Tôi định vào phòng nghỉ, thì Vọng Thư gọi giật lại:
“Cảnh Xuyên, chẳng phải anh từng nói muốn biết cảm giác hôn là như nào sao?”
Tôi mơ màng trả lời:
“Ừ, trước kia. Giờ thì cũng bình thường.”
“Vậy thử xem.”
Cô bước đến gần tôi, chưa kịp để tôi phản ứng, đã đặt tay lên vai tôi, nhón chân lên…
Cô ấy đang… hôn tôi?
Đầu óc tôi nổ tung. Lập tức tỉnh táo.
Ban đầu tôi định đẩy cô ấy ra. Nhưng khi tay tôi lỡ ôm vào eo mảnh mai ấy — trái tim tôi trống rỗng.
Tôi không biết mình đang làm gì. Chắc là điên rồi.
Nhưng tôi không muốn buông cô ấy ra.
Tôi sợ nếu buông, thì sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Hoặc là… chúng tôi sẽ chẳng thể quay lại như trước được nữa.
Ban đêm thường mang đến sự yên bình, nhưng lại chẳng mấy khi thật sự yên ổn.
Sâm Tinh Lạc mặc áo trắng, đứng lặng trên ban công. Cô nheo mắt nhìn về phía xa, ánh mắt chất chứa cảm xúc phức tạp.
“Cảnh báo: Độ hảo cảm của mục tiêu giảm 30%. Mời ký chủ tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.”
Đây đã là tháng thứ hai cô tồn tại trong thế giới này, nhưng tiến độ công lược vẫn không hề nhích lên. Cô phải thừa nhận, bản thân đang bắt đầu hoảng.
Bàn tay cô từ từ siết lại. Trong đôi mắt không còn nét ngây thơ thuần khiết, mà chỉ còn trơ trọi một nỗi oán hận sâu sắc, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ dịu dàng ban ngày.
“Tại sao chứ? Tại sao? Tôi có điểm nào thua kém cô ta? Thanh mai trúc mã thì sao? Đáng lẽ người đến sau mới là người chiến thắng chứ — đúng, phải là như thế mới đúng.”
“Người nên biến mất không phải tôi, mà là cô ta! Nếu không phải cô ta chen ngang, thì tôi đã công lược thành công từ lâu rồi! Tại sao, tại sao lại đúng lúc đó cô ta tỏ tình? Rõ ràng cô ta biết tôi thích anh ấy nhiều đến thế mà…”
Sâm Tinh Lạc nghiến răng, không cam lòng. Cô đang rất tức giận.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện cảm xúc ký chủ mất kiểm soát. Vui lòng ổn định cảm xúc và tiếp tục nhiệm vụ công lược.”
Cô hít sâu một hơi, giận dữ rít qua kẽ răng, rồi chậm rãi quay người bước vào trong phòng — ánh mắt u ám như mặt biển sắp nổi giông.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất