Thanh Mai Đã Phá Ao Cá Của Tôi

Chương 7

Chương 7
Trên xe, tôi gọi cho Đồng Nhan Ân. Cô bắt máy rất nhanh, như thể đã đoán trước tôi sẽ gọi.
“Cảnh Xuyên, đi uống cà phê một lát không? À đúng rồi, đừng đưa cô bé thanh mai kia theo nhé. Tôi không muốn gặp cô ta.”
“Không đâu.” Tôi châm một điếu thuốc, làn khói mờ bao phủ tầm nhìn. Tôi nheo mắt lại:
“Chúng ta cần nói chuyện riêng.”
“Được thôi. Gặp ở quán cà phê cũ nhé, chỗ ta hay đến ấy. Tôi đợi.”
Tôi cúp máy, đầu óc rối như tơ vò.
Chẳng mấy chốc, tôi đến nơi. Nhìn thấy cô ấy đang cúi đầu chơi điện thoại, vẫn là dáng vẻ quen thuộc.
Dù là khí chất, cử chỉ, hay giọng điệu — Đồng Nhan Ân trước mắt tôi không khác gì so với hai năm trước.
Chỉ có một điều mâu thuẫn rõ rệt mà tôi có thể chắc chắn: Cô ấy đã mất hết ký ức về lần cãi nhau trước khi ra nước ngoài.
Lúc này cô ta giống hệt một con rối do chương trình lập trình — xinh đẹp nhưng vô hồn.
Tôi ngồi xuống đối diện, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười:
“Nhanh thật đấy.”
“Tôi từng đến muộn bao giờ chưa?”
“Chưa. Cậu vẫn như xưa, chẳng thay đổi chút nào.”
Tôi khựng lại trong giây lát, nhấp một ngụm cà phê. Cảm giác bất an trong lòng càng rõ rệt.
“Cậu vẫn thích đùa như hai năm trước. Gặp lại nhau hôm nay, cũng giống như trước kia, chẳng khác chút nào. Tốt thật.”
Cô ta nghiêng người lại gần tôi:
“Cậu thấy như thế tốt thật sao?”
Tôi gật đầu nhàn nhạt.
Cô ta rút người lại, giọng trầm xuống:
“Hai năm qua… cậu có từng nghĩ đến tôi không? Có hối hận vì từng thích tôi không?”
Tôi cười:
“Chuyện cũ rồi, nhắc lại cũng chẳng còn ý nghĩa.”
Vọng Thư nói đúng. Cô ấy là người công lược đầu tiên tôi từng động lòng.
Nhưng đúng vào lúc chúng tôi sắp bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, cô đã nói với tôi — cô là một người công lược.
Chúng tôi cãi nhau dữ dội. Cô không muốn tiếp tục dây dưa, liền đặt vé ra nước ngoài.
Tôi có thể đuổi theo, nhưng thật sự không cần thiết.
Nửa năm đầu sau khi cô rời đi đúng là ác mộng với tôi. Sau đó liên tục có những người công lược khác xuất hiện, hết người này đến người khác cố gắng lấy lòng tôi, rồi tự bộc lộ thân phận, rồi cực đoan hóa.
Lòng tôi dần trở nên chai lì.
Giữa những tháng ngày hỗn loạn đó — chỉ có Vọng Thư là khiến trái tim tôi thật sự dao động.
Một lúc sau, Đồng Nhan Ân khẽ nắm lấy tay tôi:
“Cậu còn giận tôi sao?”
“Không.”
Tôi trả lời rất bình thản.
“Không có gì đáng giận cả. Ngược lại, tôi phải cảm ơn vì cậu đã nói ra sự thật, không im lặng biến mất như người khác. Vậy nên, tôi không có lý do gì để giận cậu cả.”
Điều tôi muốn biết nhất bây giờ là:
Tại sao cô ta công lược thất bại mà vẫn còn ở đây?
Hay là… chỉ cần tôi từng động lòng, thì đã tính là thành công?
“Hai năm qua, cậu sống ổn chứ?”
Cô có chút ngỡ ngàng rồi gật đầu:
“Rất ổn. Hồi đó, thật sự cảm ơn cậu.”
“Vậy thì… ở cậu, chỉ số công lược của tôi đã đạt 100% đúng không?”
Cô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mâu thuẫn.
Tôi hít sâu:
“Tôi cần biết tiêu chuẩn nào để người công lược được coi là thành công. Chuyện này rất quan trọng với tôi.”
Cô ấy im lặng hồi lâu rồi khẽ đáp:
“Chỉ cần khiến cậu động lòng, dù sau này có yêu hay không… cũng tính là thành công.”
“Và…”
“Người công lược không được phép động lòng.”
Cô nói bằng giọng thì thầm, sắc mặt trắng bệch, tay siết chặt — không giấu nổi sự bất an.
Tôi nhắm mắt, trấn tĩnh lại. Sau đó hỏi:
“Vậy tại sao cậu vẫn ở đây? Tôi nhớ cậu từng nói cậu muốn về nhà đến mức nào. Nếu đã công lược thành công, sao không quay về?”
Cô không nhìn tôi, chỉ nhẹ giọng nói:
“Nếu tôi sắp biến mất… cậu sẽ quay lại bên tôi không, Cảnh Xuyên?”
“Đồng Nhan Ân.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô. “Nếu không phải vì cậu bất ngờ xuất hiện, thì chúng ta đã chẳng còn bất cứ liên quan gì nữa.”
“Và nếu cậu sắp rời khỏi thế giới này, cậu nên vui lên mới phải. Được về lại nơi mình thuộc về mà.”
“Nếu cậu vì thấy áy náy nên muốn bù đắp cho tôi, thì thật lòng, không cần. Hiện tại… tôi đã có người quan trọng hơn.”
“Tôi biết ơn vì cậu đã nói ra sự thật. Vậy là đủ rồi. Từ nay về sau… chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Cô siết chặt ly cà phê, ngơ ngác nhìn tôi, dường như không thể tin tôi vừa nói vậy.
Tôi không muốn dây dưa thêm, đứng dậy bước đi.
“Người mà cậu nói là quan trọng ấy… cũng là người công lược đúng không? Cậu mãi như vậy — lành vết thương rồi lại quên đau. Cảnh Xuyên, tôi trước đây không phải không thích cậu, bây giờ cũng vậy… tôi vẫn luôn thích cậu.”
“Không còn quan trọng nữa.”
Tôi ngắt lời, khẽ mỉm cười — lần này là một nụ cười từ tận đáy lòng.
Tôi trả lại cô chiếc USB cô từng đưa tôi.
“Tôi đã xem những gì trong đó hàng chục lần. Nếu không có nó, có lẽ tôi chẳng trụ nổi suốt nửa năm ấy. Nhưng bây giờ… duyên đã hết. Tôi thật sự không còn thích cậu nữa, Tiểu Đồng.”
“Nếu như không có mớ rắc rối này, có thể chúng ta đã suôn sẻ hơn. Nhưng xin lỗi, hiện tại tôi không thể tiếp tục nữa.”
“Hơn nữa, người công lược lần này đối với tôi không giống ai cả. Ngay từ ngày đầu bị hệ thống chọn trúng, cô ấy đã thành thật nói rõ thân phận với tôi.”
“Cô ấy là Mục Vọng Thư. Vậy nên… cậu nghĩ tôi có thể bỏ mặc cô ấy sao? Không bao giờ.”
Dưới ánh mắt sững sờ của Đồng Nhan Ân, tôi nói tiếp:
“Tôi thật sự rất thích cô ấy. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với nhau suốt bao năm. Nếu tôi còn tự nhủ rằng chỉ coi cô ấy như em gái — thì cũng chỉ là tự dối mình mà thôi.”
Tay cô dần nới lỏng, rồi bỗng lao tới ôm tôi thật chặt:
“Cậu là chấp niệm cả đời của tôi. Tôi sẽ luôn nhớ cậu.”
Tôi nhẹ nhàng ôm lại cô một cái:
“Cảm ơn vì đã nói cho tôi sự thật. Đã từng thích cậu, không có gì là sai cả.”
“Sau khi quay về thế giới của mình, nhớ tiết chế tính tiểu thư lại nhé. Chúc cậu hạnh phúc.”
Cô lùi lại một bước, lặng lẽ lau nước mắt:
“Cậu cũng vậy. Chúc cậu hạnh phúc.”
Cô vẫy tay chào, rồi bước lên xe rời đi.
Có lẽ… đây là lần cuối chúng tôi gặp nhau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất