Chương 14. Một thiên tài đầu đường xó chợ! (2)
Đáng tiếc ‘Thần Khải’ vẫn chưa có tính năng thống kê tỉ lệ tham gia combat tổng, nếu như thống kê, đoán chừng tỉ lệ tham gia combat tổng của Mã Dương sẽ vô cùng cảm động.
Bùi Khiêm tỉ mỉ nhớ lại đủ điều trong chiến đấu trước đó.
Hình như… bên mình luôn là bốn đánh năm…
Người khác tập trung rồi bắt lẻ, Mã Dương thì tự đẩy lẻ.
Người khác cướp tài nguyên quan trọng, Mã Dương vui vẻ đánh quái rừng nhỏ của đối phương.
Đồng đội bị bắt, Mã Dương nhớ ra hô lên một tiếng “Không thấy người đâu rồi”, sau đó tiếp tục đẩy lẻ đánh quái rừng.
Ừm…
Mệt lòng quá đi!
Mã Dương hơi tiếc rẻ nói: “Ôi, tiếc là thua rồi.”
Hắn lại thò đầu xuống giường tầng dưới của Bùi Khiêm: “Anh Khiêm, ngươi đừng chỉ cứ giữ khư khư lấy mình, ngươi phải gánh team.”
Bùi Khiêm suýt nữa hộc máu.
Mẹ nó ta như vậy còn chưa được coi là gánh team à?
Ngươi đang hi vọng ta bật hack, một kỹ năng đánh nổ căn cứ đối phương mới được gọi là gánh team sao?!
Nhưng mà Bùi Khiêm cũng không phản bác, bởi vì hắn biết rõ thật ra Mã Dương chính là người như vậy…
Mã Dương cũng không phải cố ý khiến người ta chán ghét, chỉ đơn thuần là chơi rất gà…
Thuộc kiểu loại hạn mức tối thiểu không cao, hạn mức tối đa cực thấp.
Trong trí nhớ của Bùi Khiêm, bốn năm đại học, Mã Dương vô cùng tích cực tham gia câu lạc bộ, chân chạy việc cho giáo viên, đi học cũng rất nghiêm túc, trước giờ không bao giờ vắng mặt.
Kết quả đến khi tốt nghiệp, không vớ được chuyện gì tốt, không tìm được công việc tốt, cuối cùng vẫn là về nhà đến làm ở đơn vị cha mẹ tìm cho hắn.
Đương nhiên, mỗi người đều có chí riêng, cũng không thể nói là lựa chọn này xấu.
Nhưng tuyệt đối cũng không được coi là tốt.
Nếu nói đến chơi game, Mã Dương cũng thuộc kiểu người cao không tới, thấp không thông.
Ngươi nói hắn chơi tốt, nhưng phản ứng luôn chậm nửa nhịp, chơi game nhiều năm như vậy, căn bản chưa từng gánh team.
Ngươi nói hắn chơi tệ, mỗi lần cùng chơi, số liệu vẫn tạm được, ngươi cũng không thể nói hắn là quả tạ kéo chân sau nhất.
Trình độ này, muốn tăng cũng không tăng nổi, muốn giảm cũng không còn gì để giảm.
Cũng là một người như vậy.
Nói thật, chính là kẻ đầu đường xó chợ trời sinh.
Không khỏi khiến Bùi Khiêm nhớ đến trích dẫn “Rank bạc chẳng khác gì ung thư giai đoạn cuối” của Otto, đối với loại người này, có gì để tranh luận chứ?
Đợi đã.
Bùi Khiêm chợt nhận ra một vấn đề.
Hắn vừa nhận ra, Mã Dương là đầu đường xó chợ trời sinh, được việc không thấy ăn hại có thừa, thuộc kiểu chuyên kéo chân đồng đội.
Chẳng phải đây chính là nhân tài mình cần sao?!
Bùi Khiêm đột nhiên cảm thấy, tiền đồ của mình đang dần sáng lạn trở lại!
Trước đó trong tay hắn chỉ có năm mươi nghìn quỹ hệ thống, nếu cầm chút tiền ấy đi tuyển nhân viên thì đúng là hơi quá phận.
Nhưng mà, bây giờ trong tay Bùi Khiêm có ba trăm nghìn quỹ hệ thống!
Tuyển dụng nhân viên cũng không quá phận đâu nhỉ?
Rút kinh nghiệm xương máu, Bùi Khiêm cũng hơi tổng kết kinh nghiệm thất bại trước đó, không gì ngoài mấy điểm bên dưới.
Đầu tiên, vận may quá kém!
Ai ngờ mình tiện tay làm một game rác rưởi, lại bị người đăng có chút tiếng tăm trong khu vực game để mắt tới?
Nếu không có Kiều Lão Thấp này, có phải đã thua lỗ được rồi?
Tiếp theo, Bùi Khiêm cũng nảy sinh một số nghi ngờ về năng lực của mình.
Có phải bởi vì ta quá thông minh, cho nên ta lỗ không nổi?
Có vài người, cố gắng kiếm tiền, lại luôn thất bại, thua lỗ đủ đường.
Mà có vài người, vắt hết óc muốn thua lỗ, lại không lỗ nổi!
Bùi Khiêm cảm thấy hình như mình chính là kiểu sau.
Vì vậy, hắn cảm thấy mình nên tìm người giúp đỡ.
Tuyển người!
Chỉ cần tuyển một tên đầu đường xó chợ phụ trách làm những công việc này, chẳng phải có thể thoải mái khoan khoái lỗ hết tiền sao?
Nghĩ như vậy, Bùi Khiêm đột nhiên không còn giận Mã Dương nữa, cho dù hắn mới vừa bị cục tạ Mã Dương kéo chân sau.
“Mã Dương quả thật chính là món quà ông trời ban cho ta!”
“Không phải một thiên tài đầu đường xó chợ như vậy chính là nhân viên hoàn mỹ ta đang mong chờ hay sao?”
“Cũng nên cân nhắc những bạn học khác nhỉ? Dù sao chăn một con dê cũng là chăn, mà chăn một đàn dê cũng là chăn, phát thêm ít lương, còn có thể lỗ thêm ít tiền.”
“Không được, không được! Những người khác đều rất đáng tin cậy.”
Bùi Khiêm vốn còn muốn cân nhắc những bạn học khác, nhưng đã lập tức từ bỏ.
Dù sao trường Đại học Hán Đông cũng là trường đại học trọng điểm, có thể thi đỗ, không nói những cái khác, IQ đều không quá thấp.
Loại đầu đường xó chợ giống như Mã Dương là trường hợp đặc biệt, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Tìm những người khác, nói không chừng thật sự có thể hoàn thành công việc, đến lúc đó Bùi Khiêm sẽ khóc không ra nước mắt.
Hạ quyết tâm, Bùi Khiêm gọi riêng Mã Dương ra khỏi phòng ngủ.
“Sao vậy anh Khiêm, có chiến thuật bí mật gì muốn nói với ta sao?” Trên mặt Mã Dương tràn đầy mong chờ, còn tưởng rằng Bùi Khiêm muốn nói chuyện chơi game với hắn.
“Gần đây ta tự làm game, thiếu người, ngươi có hứng thú không?” Bùi Khiêm đi thẳng vào vấn đề, dù sao Mã Dương này không phải hạng người vòng vo gian xảo, nói phức tạp trái lại không tốt.
Mã Dương sững sờ, lập tức lắc đầu: “Đùa gì thế, kỳ này nhiều tiết như vậy, rảnh đâu làm mấy chuyện đó.”
Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Chẳng lẽ ngươi cũng bị hiện tượng của game độc lập rác rưởi kia đánh lừa sao?”
“Con đường sa mạc cô độc kia hot lên là vì có vận may cực lớn. Hơn nữa, làm game phải đốt tiền đó, lấy tiền đâu ra?”
Bùi Khiêm ho khan hai tiếng: “Không dối gạt ngươi, thật ra ta là một cậu ấm nhà giàu ngầm, trong nhà cho ta ba trăm nghìn, đủ chưa?”
Mã Dương há hốc miệng, hồi lâu mới nói ra được một câu.
“Ngươi nghiêm túc hả? Không đùa ta đấy chứ?”
Mã Dương không rõ ràng hoàn cảnh gia đình của Bùi Khiêm, nhưng hắn cũng biết, Bùi Khiêm không phải loại người không có việc gì đi trêu đùa người khác, chẳng tội gì mang trò đùa thấp kém như vậy ra lừa hắn.
Lúc này Mã Dương mới nhìn thẳng vào chuyện này.
“Ngoài tiền, còn những vấn đề khác thì sao?” Mã Dương truy hỏi.
Bùi Khiêm hỏi ngược lại: “Ngoài tiền ra thì còn vấn đề nào nữa sao?”