Chương 49. Phỏng vấn.
Sáng thứ hai.
Hoàng Tư Bác đến trước cổng Thần Hoa Hào Cảnh, hốt hoảng một phen.
Công ty game “TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt” này hoạt động trong Thần Hoa Hào Cảnh thật.
Hoàng Tư Bác biết Thần Hoa Hào Cảnh, đây là văn phòng hàng xịn của Bất động sản Thần Hoa, công ty trong đây đều không thiếu tiền.
Hoàng Tư Bác vẫn chưa có can đảm bước vào, có mấy thanh niên tài năng tuấn tú trước mặt đi đến.
Toàn là trai xinh gái đẹp cao ráo, mặc đồ vest giày da, dáng vẻ lễ độ.
Đây đều là nhân viên trẻ của một ngân hàng đầu tư trong Thần Hoa Hào Cảnh.
Nhìn từ xa có thể thấy, đây là thanh niên tài ba, người thành công trong tương lai.
Hoàng Tư Bác muốn bỏ cuộc giữa chừng ngay và luôn.
Có hơi chột dạ!
Cuối tuần, hắn tình cờ thấy tin tuyển dụng của Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt trên website tuyển dụng.
Cảm thấy điều kiện của mình phù hợp nên mới nộp CV.
Kết quả, hắn được trả lời rất nhanh, nữ trợ lý cất giọng ngọt ngào thông báo cho hắn, đúng mười giờ sáng thứ hai đến tầng mười bảy Thần Hoa Hào Cảnh phỏng vấn.
Nữ trợ lý còn chu đáo gửi mail sang, chỉ vị trí cụ thể.
Hoàng Tư Bác vừa nghe thấy “Thần Hoa Hào Cảnh” thì hơi sốc, đây chẳng phải một trong những tòa nhà văn phòng cao cấp nhất sao?
Nhưng tra trên mạng cả buổi, đến cả website chính thức của “Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt” cũng chẳng tìm được.
Lên mạng tra mới phát hiện đây chính là công ty đã phát hành hai game là Con Đường Sa Mạc Cô Độc và Quỷ Tướng!
Nói ra thì rất hổ thẹn, Hoàng Tư Bác từng chơi hai game này, nhưng không biết công ty chế tác hai game ở thành phố Kinh Châu…
Không rõ tình hình cụ thể của công ty này, nhưng công ty này có game thành công, văn phòng lại ở Thần Hoa Hào Cảnh, phỏng chừng điều kiện không tồi.
Có thể nói vậy thì không chuẩn lắm, không phải không tồi, mà chắc chắn là tốt hơn công ty hắn đang làm nhiều!
Hắn lo lắng mình có thể được tuyển không.
Hoàng Tư Bác chuyển nghề giữa chừng, đến giờ, mới vào nghề được nửa năm, cầm mức lương thấp nhất của kế hoạch vận hành, mỗi tháng một nghìn năm trăm đồng.
Ngày ngày tăng ca nên có hiện tượng còn trẻ mà đã hói đầu.
Hắn tình cờ thấy tin tuyển dụng, muốn thử xem sao.
Dù giữ mức lương cũ, đổi nghề thì sao, chỉ cần có thể bớt tăng ca thì hắn đã cảm ơn trời đất rồi.
Nhưng hắn cũng biết, CV này của mình thật sự không đủ tốt, tỷ lệ tạch rất lớn.
Dù trong giới game thành phố Kinh Châu, hắn cũng thuộc tầng lớp thấp nhất, có thể còn chẳng được hoan nghênh bằng mấy sinh viên tốt nghiệp khóa này.
Đặc biệt là khi thấy mấy tinh anh trong ngân hàng đầu tư mặc vest đi giày da đi ra, mà hắn mặc áo phông quần cụt, tự thấy tự ti.
Nhìn giờ vẫn hơi sớm một chút.
Hoàng Tư Bác sợ đến trễ, nên đi sớm, bắt xe bus dễ hơn, trên đường không kẹt xe nên đến hơi sớm.
Nhưng cứ đứng ở ngoài cũng không ổn.
Hoàng Tư Bác chỉ có thể gom hết can đảm, đi vào đại sảnh lộng lẫy.
Sau khi nói rõ mục đích đến với lễ tân, nhân viên hòa nhã sắp xếp cho hắn đăng ký, sau đó đưa ra thẻ thông hành tạm thời.
Hoàng Tư Bác nhấn thang máy, cảm thấy tim mình đập bịch bịch.
Còn căng thẳng hơn thi tốt nghiệp cấp ba.
Có thể là vì trần nhà đại sảnh rất cao, trang trí rất xa hoa, khiến hắn cảm thấy mình hơi nhỏ bé, không khỏi muốn rút lui.
“Ting.”
Thang máy mở ra.
Hoàng Tư Bác vừa định bước vào, vừa ngẩng đầu đã thấy người quen, hắn sững sờ tại chỗ.
Sếp của hắn, thiết kế chính của công ty hiện tại, lão Lưu!
Chiều hôm qua, Hoàng Tư Bác vừa gọi điện cho lão Lưu xin nghỉ, nói rằng sáng nay mình có việc gấp phải xử lý, lão Lưu cũng cho nghỉ rồi.
Kết quả sáng nay, hai người tình cờ gặp nhau.
Hiện trường hơi lúng túng.
Hai người đều im lặng.
Nhưng đã chạm mặt rồi, giả bộ như không ai thấy ai thì cũng không hợp lẽ lắm.
Hơn nữa, rốt cuộc đối phương đến làm gì thì hai người cũng rõ rồi.
Đến Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt phỏng vấn!
Với lại, thấy dáng vẻ này của lão Lưu, chắc vừa phỏng vấn xong.
Hai người lần lượt phỏng vấn, một người vào nửa trước, một người vào nửa sau.
Hoàng Tư Bác chỉ có thể chủ động chào hỏi: “Anh Lưu.”
Sắc mặt lão Lưu rất kém, tâm trạng không tốt lắm.
Hắn rất hài lòng với môi trường làm việc bên Đằng Đạt, nhưng nhóc con trẻ tuổi là người phỏng vấn kia bảo hắn về đợi tin tức!
Hơn nữa, khi hắn nói đĩnh đạc, nhóc con phỏng vấn kia cũng chẳng hứng thú gì, cảm thấy như đang du ngoạn trên trời.
Lần phỏng vấn này, hơn năm mươi phần trăm là toang rồi.
Lão Lưu rất bực bội.
CV ta như vậy, trình độ như vậy, trong giới game cả thành phố Kinh Châu cũng rất hiếm, nhóc con phỏng vấn kia lại xem thường ta?
Chắc là cậu ấm chơi chơi, công ty thế này sớm muộn gì cũng tiêu đời!
Đương nhiên vẫn lẫn chút chua xót.
Thấy Hoàng Tư Bác, lão Lưu càng tức hơn.
Hoàng Tư Bác vào nghề nửa năm, vẫn luôn là cấp dưới dưới quyền lão Lưu.
Làm gì cũng không được.
Lão Lưu vẫn thường tức muốn bốc khói, bảo Hoàng Tư Bác không làm được thì khỏi tan ca, có khi không vui cũng tăng lượng công việc cho hắn.
Kết quả tên ngốc thế này còn muốn nhảy việc?
Còn nhảy đến cùng chỗ với mình?
Hắn không có chút ý thức nào về trình độ của mình trong lòng à?
Lão Lưu không nhịn được giở thói ẩm ương: “Yêu cầu của nơi này rất cao, ngươi không chơi được đâu.”
“Còn thời gian chạy ra ngoài phỏng vấn, xem ra công việc chưa bão hòa. Sau đó, ta sẽ chỉnh lại bảng trị số một phen.”
Lão Lưu bĩu môi rồi đi.
“…”
Hoàng Tư Bác cảm thấy toang rồi.
Yêu cầu bên này cao vậy? Đến cả chủ sách thâm niên như lão Lưu cũng không được?
Thế thì càng không thèm người mới vào nghề chưa đến như mình!
Hơn nữa, sau khi về, quá nửa lão Lưu sẽ trả đũa mình.
Hắn không thể ầm ĩ chuyện này đến chỗ sếp được, không thể mách lẻo.
Đến lúc mình đi mách lẻo: Báo cáo sếp, lão Lưu lén đến công ty khác phỏng vấn!
Sếp lại hỏi, sao ngươi biết?
Hoàng Tư Bác đáp: Vì ta cũng đi phỏng vấn, tình cờ gặp hắn!
Vậy thì kỳ cục quá rồi.
Nếu không thì bỏ việc!
Thẳng thừng từ chức cạp đất ăn, sau đó từ từ tìm việc.
Vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể làm vậy thôi.
Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Hoàng Tư Bác.
Đang suy nghĩ thì thang máy đến tầng mười bảy.