Chương 69. Phòng làm việc Thiên Hỏa (2)
Phòng làm việc Thiên Hỏa cũng như vậy, thông báo tuyển dụng những sinh viên mới tốt nghiệp, sau khi làm việc được vài tháng sẽ tiến hành kiểm tra và đánh giá, 15% những người có thành tích kém nhất sẽ bị sa thải.
Sau khi những sinh viên mới tốt nghiệp bị sa thải, họ sẽ ở vào hoàn cảnh vô cùng lúng túng.
Một mặt, họ không còn là sinh viên mới tốt nghiệp nữa, không thể lấy cái mác sinh viên mới ra trường để ứng tuyển. Mặt khác, họ chỉ có mấy tháng kinh nghiệm làm việc, hơn nữa còn bị công ty cũ sa thải, khi ứng tuyển không có chút ưu thế nào.
Có thể nói, một cái vung tay này của Chu Mộ Nham đã tạo thành chướng ngại vật lớn trên đường đời của nhóm sinh viên mới tốt nghiệp bị sa thải này.
Nhưng Chu Mộ Nham không cảm thấy chuyện này có gì là không ổn cả, mặc dù hắn biết chắc chắn những người trong nhóm có thành tích kém bị sa thải kia sẽ ân cần hỏi thăm hắn và tổ tông ba đời nhà hắn, nhưng hắn không thèm để ý.
Dưới cái nhìn của Chu Mộ Nham, ngành game này vốn tuân theo luật rừng, cạnh tranh sinh tồn, người phù hợp mới có thể sống sót!
Trong hoàn cảnh tàn khốc thế này, không thể nào mềm lòng nhân nhượng.
Đương nhiên, trong danh sách này có một ngoại lệ: Lâm Vãn.
Đây là một sinh viên nữ, cũng giống như những người khác, là một sinh viên được tuyển dụng từ đại học nổi tiếng nào đó ở Đế Đô, có trình độ học vấn rất cao.
Dựa theo cơ chế tính điểm để sa thải những vị trí cuối cùng, nàng cũng nằm trong 15% cuối cùng kia.
Lâm Vãn cũng phạm phải sai lầm giống như nhiều người trẻ tuổi khác, đó là quá lạc quan và ngây thơ.
Đối với Chu Mộ Nham, game là một công việc kinh doanh.
Nhưng Lâm Vãn và nhiều người trẻ tuổi khác thì coi nó thành nghệ thuật hoặc là mộng tưởng, tất nhiên điều này không phù hợp với cơ chế tính điểm để sa thải những vị trí cuối.
Nói cách khác, thật ra nàng không phải kiểu nhân tài mà Phòng làm việc Thiên Hỏa cần.
Nhưng trong nhóm người ở vị trí cuối bị sa thải kia, Chu Mộ Nham lại cố ý chọn ra Lâm Vãn.
Không vì điều gì khác, chỉ vì bối cảnh sau lưng nàng quá đáng sợ…
Cha nàng là tổng giám đốc của Tập đoàn Thần Hoa, tập đoàn viễn thông và nhà phát triển phần cứng AI lớn nhất cả nước, Chu Mộ Nham không đắc tội nổi.
Nói là không đắc tội nổi thì cũng không đúng, phải là Chu Mộ Nham nịnh bợ còn không kịp!
Đương nhiên, Lâm Vãn không hề biết thân phận của mình đã bị bại lộ, bởi vì nàng được tuyển dụng vào Phòng làm việc Thiên Hỏa từ trường học.
Nhưng rõ ràng Lâm Vãn đã đánh giá thấp mức độ coi trọng và quan tâm của cha đối với mình…
Vào ngày thứ hai Lâm Vãn nhận chức ở Phòng làm việc Thiên Hỏa, Chu Mộ Nham nhận được một cuộc điện thoại từ văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Thần Hoa.
Chỉ có hai mong muốn: Thứ nhất, hy vọng Chu Mộ Nham và Phòng làm việc Thiên Hỏa giúp đỡ và chăm sóc Lâm Vãn, đừng để nàng làm việc quá sức; thứ hai, hi vọng Chu Mộ Nham có thể nhanh chóng hủy đi ấn tượng tốt đẹp của Lâm Vãn đối với ngành game, để nàng bỏ nghề này!
Lời nói trong điện thoại rất uyển chuyển, nhưng Chu Mộ Nham thông minh biết bao, hắn vừa nghe đã hiểu ngay.
Người cha già này không muốn cho Lâm Vãn dấn thân vào ngành game, nhưng lại không muốn cưỡng ép, khiến cho quan hệ cha con bất hòa, nên mới quanh co một hồi!
Đối với loại chuyện này, Chu Mộ Nham đương nhiên là cầu còn không được, lập tức đồng ý.
Đây chính là Tập đoàn Thần Hoa, quái vật khổng lồ trong nước. Nếu có thể lôi kéo, vậy sau này Phòng làm việc Thiên Hỏa sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Cho nên, trong danh sách những người ở vị trí cuối bị sa thải, duy chỉ có Lâm Vãn là tiếp tục ở lại.
Chu Mộ Nham cũng đã cân nhắc từ sớm xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng bào mòn sự nhiệt tình của nàng đối với game, để nàng nhanh nhanh rời khỏi nghề này.
Việc này cũng không có gì khó.
Chỉ cần để cho Lâm Vãn nhìn thấy bộ mặt thật của ngành game là được rồi.
Ngành game, ít nhất là ngành game trong nước, chính là một công xưởng với bao mồ hôi và máu.
Sa thải những người ở cuối, chế độ giờ làm 996, vì tiền mà từ bỏ theo đuổi và ước mơ, biến nghệ thuật thành công cụ kiếm tiền…
Ở giới game trong nước, những thứ này đều không phải chuyện mới mẻ gì.
Đương nhiên, những chuyện này không phải tuyệt đối, trong nước cũng có những nhà thiết kế thiên tài và phòng làm việc có lương tâm.
Nhưng rất ít.
Chu Mộ Nham tin rằng, chỉ cần để Lâm Vãn nhìn thấy bộ mặt thật của ngành game, chắc chắn nàng sẽ vô cùng thất vọng, sau đó sẽ rời khỏi nghề này, đây là chuyện gần như đã chắc như đinh đóng cột!
“Tiểu Lữ, tính năng chỗ này có chút vấn đề, ngươi sửa lại một chút. Vấn đề về cảm xúc thì ngươi cứ nhờ anh Bao chỉ dạy, hắn là đại thần.” Hoàng Tư Bác chỉ vào bản thảo thiết kế, kiên nhẫn giảng giải.
Tiểu Lữ là một thành viên của tổ thiết kế, trước mắt hắn đang phụ trách chế tác và thiết kế tính năng của ghost mode.
Kinh nghiệm của hắn không dày như Hoàng Tư Bác, vốn là một thực tập sinh của một công ty game, chỉ là trong lúc làm việc cũng không được phụ trách những công việc quan trọng gì. Tất cả đều là điền biểu mẫu, làm việc vặt, không thể nói kinh nghiệm làm việc là con số không, nhưng cũng gần như vậy.
Đại đa số công ty tuyển người đều nhìn vào chức vụ và kinh nghiệm (năng lực) làm việc. Tuy hai người đều có số năm làm việc như nhau nhưng kinh nghiệm lại khác nhau, tất nhiên Hoàng Tư Bác sẽ đóng vai trò của một người anh cả dẫn dắt mọi người.
“Vâng anh Hoàng, ta sẽ sửa ngay!”
Tiểu Lữ lập tức mở ra trình biên soạn, sửa lại tính năng theo yêu cầu của Hoàng Tư Bác.
‘Pháo Đài Trên Biển’ đã bước vào giai đoạn chế tác, đã đưa tất cả các mẫu và tính năng tốn nhiều tiền mua sắm trước đó vào trong trình biên soạn, các nhà thiết kế trong tổ đã bắt đầu sử dụng trình biên soạn để chế tác game.
Vốn trình biên soạn không khó để sử dụng, những nhà thiết kế này đều có kinh nghiệm sử dụng trình biên soạn, chắc chắn tốc độ chế tác nhanh hơn người ngoài ngành như Bùi Khiêm.
69.