Chương 72. Phòng làm việc này chật chội thật. (2)
Điều này lại làm cho Chu Mộ Nham cảm thấy áp lực nặng nề, có cảm giác đã thua về mặt khí thế ……
Chu Mộ Nham cũng buồn bực, vị này thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn thực tập sinh, sao lại trở thành ông chủ được vậy? Còn có thể chế tác game mobile thành công như “Quỷ Tướng”?
Chẳng lẽ là cậu ấm cô chiêu?
Ừm, nhất định là như thế.
Nếu không phải cậu ấm, cũng không thể mặc nổi loại quần áo này.
Thường thì các ông chủ tự gầy dựng sự nghiệp đều rất tiết kiệm, không có thói quen tiêu xài phung phí, huống chi ngành sản xuất game cũng không có yêu cầu gì nhiều về trang phục.
Hai người trò chuyện vài câu, đều nói “Nghe danh đã lâu”.
Thật ra chẳng ai quen biết ai cả……
Bùi Khiêm cũng không biết phòng làm việc Thiên Hỏa đã sản xuất game gì. Chu Mộ Nham cũng mới biết được Bùi Khiêm là nhà sản xuất game “Quỷ Tướng”, ngoài ra thì chẳng biết gì cả.
Bởi vì đều không hiểu biết gì về nhau, cho nên hai người ăn ý nhau trực tiếp bỏ qua phân đoạn cho khen qua lại, Chu Mộ Nham bắt đầu dẫn mọi người đi tham quan bên trong phòng làm việc.
“Đây là khu ghi âm của chúng ta, phía trước là phòng thu âm, chuyên môn phối âm cho các game.”
“Tất nhiên, âm nhạc và hiệu ứng âm thanh trong game đều được chế tác ở đây.”
“Bên này là khu công tác, ngươi xem nhân viên mỹ thuật của chúng ta đang vẽ tranh nguyên tác.”
“Bên này là phòng huấn luyện, chúng ta sẽ giảng giải kiến thức về game cho nhân viên theo định kỳ.”
“Bên này có một bộ trang phục COS, trước kia từng mời minh tinh làm người phát ngôn đến mặc, sau lại gửi lại ở quầy triển lãm.”
“Khắp tường này đều là một số sản phẩm lưu niệm game của chúng ta.”
“Bên này là khu nghỉ ngơi, bên này là nhà ăn của chúng ta……”
Chu Mộ Nham dẫn cả nhóm Bùi Khiêm đi tham quan, thuận tiện quan sát phản ứng của bọn họ.
Phòng làm việc Thiên Hỏa là một nhãn hiệu game tương đối lâu đời ở trong nước, cho nên phương thức công tác vẫn thiên về phong cách truyền thống. Có phòng ghi âm, tổ mỹ thuật riêng,… vân vân, gần như có thể tự cung tự cấp toàn bộ công tác trong game, không giống Đằng Đạt, tài nguyên mỹ thuật, tài nguyên âm nhạc,… vân vân đều mua về từ tài trạm nguyên.
Chu Mộ Nham cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đám người Tiểu Lữ khi đứng trước tòa nhà đều cảm thấy kinh ngạc, mà khi đi vào bên trong, lại lộ vẻ bình tĩnh hơn hẳn lúc trước…….
Hình như hơi ngược rồi?
Trước kia cũng có một số học sinh tới đây tham quan, đều bình tĩnh khi ở bên ngoài, kích động khi vào bên trong.
Bởi vì bên trong tòa nhà có khu nghỉ ngơi, nhà ăn, quán nước, phòng giải trí, hoàn cảnh làm việc ở đây khá tốt, nên khi nhìn thấy hoàn cảnh thế này, những học sinh đó sẽ khá kích động, ảo tưởng cảnh tượng sau này khi được vào làm ở công ty.
Nhưng những người ở Đằng Đạt, sao lại hoàn toàn trái ngược?
Nhìn cho rõ vào, đây là phòng giải trí đó! Còn có thêm khu nghỉ ngơi nữa đó!
Không nhìn thấy cái tivi lớn này sao? Cái sô pha này ngồi không thoải mái sao?
Sao các ngươi hoàn toàn không có phản ứng gì thế?
Chu Mộ Nham cảm thấy rất khó hiểu.
Mọi người không phản ứng là chuyện bình thường.
Phần lớn người nhìn đến nơi gọi là “Phòng giải trí”, “Khu đồ ăn vặt” đều chỉ có một phản ứng.
Chỉ vậy thôi à?
Một cái tivi nhỏ, một cái máy chủ đặt trong cái lồng chim bồ câu nhỏ, cũng dám gọi là “khu giải trí” à?
Khu đồ ăn vặt cũng chỉ để mấy bịch bánh quy, mấy bịch khoai lát, hơn nữa bên trên còn treo bảng quy định số lượng mỗi nhân viên có thể ăn, thế này mà cũng dám tự nhận là “khu đồ ăn vặt”?
Khoe cả nửa ngày, Đằng Đạt đều có tất cả những thứ này, hơn nữa còn tốt hơn ở đây rất nhiều nhé!
Mọi người đương nhiên không thể nói gì, nhưng đáy lòng luôn cảm thấy hơi tẻ nhạt, vô vị……
Thất vọng, quá thất vọng!
Công ty game dẫn đầu trong nước, hoàn cảnh làm việc cũng chỉ có thế này thôi sao?
Bị Đằng Đạt vượt mặt rất xa đó!
Bên ngoài tòa nhà được trang trí đẹp đến vậy, kết quả tất cả đều chỉ có bên ngoài, vừa vào bên trong đã cảm thấy không ổn rồi!
Mọi người phản ứng bình thường, có hơi tẻ ngắt.
Mã Dương nhớ tới lời dặn dò của Bùi Khiêm, lập tức nhận ra đây là lúc mình nên biểu hiện gì đó .
Không thể để không khí tiếp tục ảm đạm, phải chủ động đặt câu hỏi! Dù sao cũng phải cho chút phản hồi!
Nghĩ như vậy, hắn nhìn qua khu làm việc tràn đầy người đang ngồi, thuận miệng hỏi: “À, hôm nay không phải thứ bảy sao? Có nhiều người tăng ca như vậy sao?”
Chu Mộ Nham hơi đơ người ra.
Ngươi hỏi vấn đề này, không phải là vô nghĩa sao?
Công ty game trong nước có mấy nhà không làm việc theo chế độ 996 (buổi sáng 9 giờ đi làm, buổi tối 9 giờ tan ca, mỗi tuần làm 6 ngày) đâu? Nếu không phải bởi vì hôm nay công ty đi làm bình thường, sao ta có thể tiếp đãi các ngươi ở công ty được?
Vấn đề này quá ngu xuẩn, cho nên Chu Mộ Nham cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt……
Hoàng Tư Bác vội vàng hoà giải: “Vì công tác, tăng ca thực bình thường mà.”
Mã Dương gật gật đầu: “Ừm, cũng đúng, còn có thể kiếm thêm lương tăng ca. Ai, phòng làm việc nhiều người tăng ca như vậy, tiền lương tăng ca mỗi tháng chắc là tốn rất nhiều đúng không?”
Lương tăng ca?
Chu Mộ Nham tiếp tục đơ người.
Hắn có chút buồn bực, cái tên ngu ngờ này từ đâu ra vậy?
Sao lại có cảm giác hắn chẳng hiểu biết gì cả với ngành sản xuất, toàn nói những lời mà người không hiểu biết nghề này mới nói .
Ngành sản xuất game làm gì có tiền lương tăng ca! Không phải đều làm việc theo chế độ 996 sao?!
Nhìn đến nét mặt không được tự nhiên của Chu Mộ Nham, đám người Hoàng Tư Bác lặt tức hiểu.
Chỉ còn Mã Dương còn không nhận ra điều này, thoạt nhìn còn muốn hỏi thêm nhiều vấn đề khác nữa.
Bùi Khiêm nhanh chóng ngăn cản Mã Dương.
Cái đồ vua hố này, ngươi hỏi những câu gì vậy!
Để ngươi đặt câu hỏi, không phải bảo ngươi phá đám ở đây! Đến lúc đó, Chu Mộ Nham trực tiếp đuổi ngươi ra ngoài, ngươi có tin không!
Ta đi thật xa đến đây cũng không phải đến để kết thù với người ta!
Mã Dương gãi đầu, không hiểu lắm tại sao Bùi Khiêm lại muốn ngăn cản hắn.
72.