Thanh Quan

Chương 1146: Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (9)

Hiện tại Quảng Châu nước cũng chưa đủ, không đủ sâu thì khó đục nước béo cò. Phương Chấn Bang đã đạt thành nhận thức chung với Quốc Thụy Tường, phía dưới có nhân tố không ổn định thì tự nhiên phải xóa nó đi, cho Quảng Châu hoàn cảnh yên ổn. Tần Mục đoán chừng Phương Chấn Bang duy trì động tác từ ba tháng tới nửa năm,thời điểm nhà máy Tinh Viên khởi công còn chưa có chính thức đầu tư vào, Phương Chấn Bang tất nhiên sẽ duy trì nó như vậy. Bởi vậy đầu tiên khai đao chính là cục công an, đây là thế lực mà mỗi người lãnh đạo đều phải cầm vào trong tay.

Chủ nhiệm khu khi phát không có khả năng nhúng tay vào chuyện này, năng lực chưa đủ, nhưng Đức gia chính là một trong những người có khả năng châm dầu vào lửa.

Đức gia là lão hồ ly, Tần Mục hẹn hắn đi ra ngoài, hắn cũng hiểu dường như Tần Mục có chuyện gì đó dùng hắn. Buổi chiều hai người hẹn gặp mặt nhau ở một quán rượu nhỏ, cả buổi chiều mật đàm với nhau. Tần Mục là quan, Đức gia là phỉ, cho dù đã từng là phỉ thì chỉ cần cũng có chuyện không nên bộc lộ ra ngoài, bởi vì sẽ có người dựa vào chuyện này nắm bím tóc của Tần Mục. Mà Tần Mục cũng không muốn phá hư yên lặng của Đức gia hiện tại, chỉ cần cho hắn thời gian thì chắc chắn sẽ tạo thành phiền toái cho đám người kia.

Rất đơn giản là do Đức gia nắm nghiệp cũ, khiến cho buổi tối của Quảng Châu trở nên thâm trầm một ít. Loại chuyện này tại Cửu Giang Đức gia đã đã làm một lần, làm lại nên quen việc dễ làm. Tần Mục lúc trước cho rơi đài cả đám người ở Cửu Giang khiến Đức gia nhớ rõ mồn một, sau khi về đến nhà thì âm thầm lĩu lưỡi, Tần Mục tiểu gia hỏa này thủ bút không ngờ càng ngày càng có khí thế, cũng dám thời điểm quan lớn đánh nhau mà nhập cục, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì?

Chuyện này cũng không phải Đức gia có thể biết được, làm xong chuyện này thì Tần Mục dùng danh nghĩa đặc thù mua dụng cụ mài cho nhà máy, từ nay về sau sản phẩm của nhà máy sẽ được bán đi một cách danh chính ngôn thuận, bởi vì nhà máy sẽ được bảo vệ, đối với đám người hành tẩu giang hồ như Đức gia đây chính là bùa hộ mệnh. Về phần bùa hộ mệnh này có thời gian bao lâu thì chỉ cần Tần Mục trèo càng cao, bùa hộ mệnh này càng vững chắc.

Kể từ đó Đức gia không thể không làm nghiêm túc, hắn triệu tập nhân viên trọng yếu vào phòng hợp, minh đao minh thương gì cũng phải làm cả. Trong nhóm người này có không ít người bị phồn hoa của Quảng Châu hấp dẫn, muốn thành thành thật thật cải tà quy chính, nhưng Đức gia câu nói đầu tiên đã bỏ đi ý niệm trong đầu của bọn họ:

- Muốn sống thật tự tại thì phải hoàn thành chuyện cấp trên giao phó, ai cũng không phải Bồ Tát sống, muốn sống tốt phải trả cái giá lớn.

Câu này máu tươi đầm đìa, nhưng tất cả mọi người không phải người ngu, rất hiểu được hương vị bên trong. Nếu không phải muốn nắm nghiệp cũ, cửa ải của Đức gia sẽ bị gây khó dễ, đám người bọn họ có ai không có chuyện bị nắm chứ? Nói trắng ra nhà máy này chỉ cho bọn họ một cái thân phận danh chính ngôn thuận mà thôi, nhưng thực chất tay đã nhúng chàm thì dù có rửa một ngàn lần cũng không đổi màu được.

Đức gia nói rất rõ ràng, tục ngữ nói càng già lá gan càng nhỏ, Tần Mục ân uy tịnh thi, Đức gia đành phải cúi đầu xưng thần. Nhưng Tần Mục dặn dò Đức gia, chuyện này không được cho Tây Môn Nhạn biết rõ, bằng không Tây Môn Nhạn có đi vào thì phiền toái, ngay cả Đề Na cũng bị liên quan, hai nữ này trên đầu có khắc hai chữ quân đội đỏ chói, nhúng tay vào thì liên quan quá lớn.

Nếu Phương Chấn Bang chuẩn bị tốt chỉnh đốn Quảng Châu để trị, Tần Mục cũng vui vẻ đục nước béo cò. Lúc này Tần Mục có thể nói át chủ bài ra hết, nếu không Lưu Đại Hữu Trương Thúy động viên sớm lấy lá bài Đức gia ra. Nếu không như thế Hà Tinh, Duẫn Song Song là chuyện xấu không xác định cũng bị Tần Mục thu thập, nếu không thành công thì Tần Mục thật sự phải xám xịt chạy ra nước ngoài làm phú nhị đại rồi.

Dùng thời gian ba tháng đến nửa năm triệt để hình thành mạn lưới phức tạp ở Quảng Châu, đây là chuyện Tần Mục phải làm.

Mọi thứ đã có dây dẫn nổ. Lưu Đại Hữu giữa trưa uống rượu việc nhỏ bị bí thư ban thanh tra kỷ luật Hướng Xuân Trữ biến thành cái cớ động vào cục công an, Tần Mục cũng không chịu cô đơn. Hắn gọi điện thoại cho Kim Bình Quốc, hy vọng hắn buổi sáng ngày mai tới văn phòng của mình gặp mặt. Kim Bình Quốc danh nghĩa là doanh nhân câu lạc bộ biến thành doanh nhân kiến trúc, quan hệ với đám quan chức tuy nhạt đi nhiều, nhưng hầu bao lại tăng lên không ít, huống hồ kiến thiết nhà máy Tinh Viên được thị ủy chú ý, làm việc hoàn toàn được bật đèn xanh, ngay cả đám người trước kia không cho hắn sắc mặt hiện tại cũng cung kính kêu một tiếng "Kim tổng ", mặt mũi và phong độ tuyệt đối khiến đám huynh đệ theo hắn lăn lộn trước kia giơ ngón tay cái. Hơn nữa Tần Mục cũng cho Kim Bình Quốc một chút lợi nhỏ, đoạn thời gian trước đi theo hắn được xét giảm án vì biểu hiện tốt, thật sự khiến cho Kim Bình Quốc mừng rỡ.

Hôm nay Tần Mục thông tri hắn tới văn phòng, Kim Bình Quốc nhắm mắt lại cũng biết là chuyện gì. Bách Thanh Dương chơi quá lớn, hắn cho rằng mình có ba đầu sáu tay nên khiêu chiến với Tần Mục. Kim Bình Quốc trong lòng suy đoán, chỉ sợ Tần Mục bảo hắn đi qua chính là mượn tay trừng trị Bạch Thanh Dương.

Nhớ năm đó tất cả mọi người thời điểm còn tay trắng, Kim Bình Quốc không cách nào đấu với Bạch Thanh Dương, cộng thêm Bạch Thanh Dương những năm qua chơi kiến trúc rất lớn, hầu bao to, Kim Bình Quốc vẫn muốn đoạt lấy sản nghiệp của tên này. Hôm nay Tần Mục đã nhìn Bạch Thanh Dương không vừa mắt, Kim Bình Quốc hắn nếu làm người dẫn đầu tích cực, vậy thì tài nguyên sau này sẽ cuồn cuộn. Mặc dù nói loại quan hệ này là quan chức đánh cờ với nhau, không cẩn thận là chết không chỗ chôn, nhưng Kim Bình Quốc cũng là người liều mạng, cầu phú quý trong nguy hiểm, cả đời này có mấy lần hắn trải qua loại chuyện này rồi? Cúp điện thoại xong, Kim Bình Quốc xoa tay, ngẫu nhiên còn tươi cười, khiến cho nữ thư ký đi báo cáo rét run, sợ Kim tổng dâm tính đại phát, đem nàng thế nào.

Tần Mục mỏi mệt duỗi người, ngoài cửa sổ mây đỏ bao phủ cửa sổ. Hắn dựa vào ghế, lại bắt chéo chân nhìn qua cửa sở, hai tay đặt trước ngực.

Thời điểm Tần Mục đi gặp mặt Hà Tin, Tần Mục bị cách ăn mặc của Hà Tinh làm giật mình. Tuy hiện tại đang đầu mùa xuân nhưng lạnh lẻo sương tiêu vẫn còn, thời điểm này nên mặc váy ngắn sao? Nếu chỉ mặc váy ngắn thì bên ngoài phủ áo khoác còn miễn cưỡng tiếp nhận được, nhưng sau khi Hà Tinh cởi áo khoác ra thì bên trong có áo lót hiện rõ thì kích thích Tần Mục rồi.

- Em ăn mặc đẹp như vậy không sợ lạnh hay sao?

Tần Mục yết hầu hơi ngứa, ho khan nói ra.

Hà Tinh hôm nay trang điểm đậm, ánh mắt câu hồn đoạt phách. Nhoáng cái đã qua nhiều năm, nàng giơ tay nhấc chân cũng mang theo bộ dáng thùy mị phong tình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất