Thanh Quan

Chương 196-197: Quá tam quan ​

Trong mắt Mộ Băng Đồng lộ ra tia tức giận, nhưng quy định của công ty hàng không làm cho nàng phải lộ ra nụ cười ngọt ngào, dùng thanh âm ôn nhu chức nghiệp nói:

- Tiên sinh, phi cơ đang cất cánh, thỉnh chú ý an toàn, phải nhớ cài dây an toàn.

Tần Mục cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, đem tâm tình mất mát của mình thu liễm. Thủ đô, không biết cần đánh một chiến dịch như thế nào.

Đến thủ đô đã là giữa trưa, Tần Mục nhìn đồng hồ, quyết định tìm chỗ đặt chân trước, chờ sau khi Ông Văn Hoa đến tụ lại mới đi gặp Tần lão gia tử.

Đứng ngay cửa phi trường quốc tế, hắn làm ra động tác vươn vai, cảm giác bả vai bị người vỗ nhẹ, nhìn lại, Mộ Băng Đồng đang thở dốc đứng ngay sau lưng hắn, một tay chống nạnh, bộ dáng như thở không ra hơi.

Tâm tình Tần Mục đột nhiên vui tươi, có thể là vì biểu tình của Mộ Băng Đồng quá mức đáng yêu, hắn xòe tay nói:

- Sao vậy, chẳng lẽ tôi không có mua vé máy bay sao, cần cô phải đuổi theo đi ra?

Mộ Băng Đồng thở dốc vài hơi, vươn ngón tay chỉ vào hắn cười nói:

- Luôn là như vậy đi, Tần Mục, rốt cục anh đang làm gì vậy, sao liên tục bay tới bay lui đây?

Tần Mục gãi gãi đầu nói:

- Tôi không phải đã nói với cô sao, tôi là cán bộ cơ quan.

- Nói dối!

Mộ Băng Đồng nói:

- Cán bộ cơ quan có rảnh rỗi như anh sao? Tôi nói anh biết, đừng tưởng rằng mình có chút tiền thì đem việc ngồi máy bay biến thành chức nghiệp, còn trẻ tuổi nên làm việc cho đàng hoàng một chút. Nhìn quần áo của anh kia, bao nhiêu ngày rồi không thay đổi, vừa nhìn cũng biết giả bộ làm người giàu có.

Tần Mục nhất thời không nói gì, hắn thật sự không biết vì sao Mộ Băng Đồng lại nghĩ hắn giả vờ làm người giàu có. Hắn nhún vai, tỏ vẻ không còn gì để giải thích.

Mộ Băng Đồng thấy Tần Mục không nói lời nào, càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, đắc ý hô to một tiếng:

- Thủ đô, quê quán của tôi, rốt cục đã có thể không cần bay tuyến này.

Tần Mục vẫn cho rằng Mộ Băng Đồng là người Tô Nam, khẩu ngữ cũng không giống thủ đô, kỳ quái hỏi:

- Khẩu âm của cô nghe thật khó hiểu.

Mộ Băng Đồng cười đắc ý cười, dùng khẩu âm thủ đô nói:

- Anh biết cái gì, ở bên ngoài phải giả vờ thục nữ, khẩu âm con gái Tô Nam luôn làm người yêu thích, sẽ ít bị người gây khó xử.

Tần Mục cười khổ, nguyên lai vị tiếp viên hàng không này có không ít tâm tư, hắn đã xem thường nàng.

Mộ Băng Đồng hỏi Tần Mục muốn đi đâu, hắn nói cần ở phi trường đợi người bởi vì cần bàn công việc. Mộ Băng Đồng liền cảnh cáo hắn mau nhanh về nhà tìm công tác sau đó cưới vợ, đừng cả ngày chạy loạn khắp nơi, sau đó lắc lắc eo nhỏ giẫm giày cao gót mang theo hương thơm ngào ngạt rời đi.

Tần Mục ước hẹn Ông Văn Hoa gặp mặt ở khách sạn ngoài phi trường, đi qua gọi ly cà phê ngồi nơi đó lẳng lặng chờ đợi.

Khi Ông Văn Hoa đến trời đã sắp tối, bà chỉ phái một nhân viên đến đón Tần Mục đưa tới khách sạn Vương Phủ Tỉnh. Hiện tại với địa vị thân phận của Ông Văn Hoa, đương nhiên sẽ có đội cẩu tử theo dõi, khi Tần Mục đang thưởng thức thức ăn tinh mỹ của Vương Phủ Tỉnh, bà vẫn còn ở trong thủ đô cùng đội cẩu tử chơi bịt mắt bắt dê đâu.

Ngày hôm sau Tần Mục mới gặp mặt Ông Văn Hoa. Bà vẫn cao quý xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong phạm của nữ cường nhân.

Nhưng khi đến gần chỗ ở của Tần lão gia tử tại ngoại ô, thân thể Ông Văn Hoa không tự giác run rẩy lên, phảng phất như đang kích động, lại giống như khẩn trương. Tần Mục nắm chặt tay bà, thản nhiên nói:

- Mẹ, nhìn thấu một chút. Chúng ta là người, bọn họ cũng là người, không cần phải ăn nói khép nép.

Ông Văn Hoa nghe được câu nói bình thản của Tần Mục, tâm tình chậm rãi lắng đọng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thần tình kiên nghị của hắn, nhịn không được thầm thở dài. Không thể tưởng được tâm tính của Tần Mục vững chãi như thế, bà làm mẹ mà còn kém hơn con của mình.

Trong lòng Tần Mục cũng khẩn trương, chỉ là không biểu lộ ra ngoài. Thanh danh của Tần lão gia tử có được địa vị cực cao trong lẫn ngoài nước, có không ít quân chủ tiểu quốc chỉ vì gặp mặt lão gia tử mà cảm thấy thấp thỏm bất an, đánh giá của đại quốc đối với Tần lão gia tử cũng khá cao. Sắp đối mặt cùng một vị lão nhân như vậy, trong lòng ai không bất an?

Nơi ở của Tần lão gia tử nằm ở trọng khu quân sự đặc thù, nơi này được canh gác nghiêm ngặt, nếu không có văn kiện chứng minh muốn đi vào chính là nằm mộng. Hoàn hảo lão gia tử đã dặn dò cảnh vệ nên mẹ con Tần Mục mới có thể tiến vào bên ngoài nơi ở của lão gia tử.

Lão gia tử ở bên ngoài đại viện, hoàn cảnh thật u nhã. Mặc dù hai bên đường hàng ngô đồng đã rụng lá, có vẻ trụi lủi, nhưng tường vây chung quanh đại viện lại che kín thanh tùng, làm tăng thêm khí tức màu xanh biếc mùa đông. Đại viện này bắt chước phong cách nguyên quán của Tần lão gia tử, Tần Mục từng gặp qua trong ti vi, bố trí phi thường mộc mạc, giống như thái độ làm người của Tần lão gia tử.

Ngoài cửa lớn có hai gã cảnh vệ canh gác, đang cảnh giác nhìn mẹ con Tần Mục.

Rốt cục Ông Văn Hoa cũng là phụ nữ, đứng trước cửa viện bà chỉ tiến vào một lần, do dự thật lâu mới run rẩy thanh âm nói:

- Tiểu Mục, mẹ…mẹ có chút sợ hãi.

Tần Mục mỉm cười, an ủi vỗ vỗ lên tay mẹ mình, đi tới cách cảnh vệ chừng ba thước, đem thân phận hai người thông báo một chút, cũng lấy ra giấy căn cước. Sau khi được cảnh vệ cho phép, Tần Mục dìu Ông Văn Hoa đẩy ra cánh cửa lớn bằng gỗ.

Vừa đi vào đại viện, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi tới, đánh giá mẹ con Tần Mục từ trên xuống dưới chốc lát, khóe môi lộ tia mỉm cười, nói:

- Mợ, tiểu biểu đệ, hai người đã tới?

Tần Mục biết người này, đây là con trai của cô ba tên Cao Bằng, hiện tại đảm nhiệm chức vụ bí thư thành ủy thành phố địa cấp tỉnh Trung Nguyên, lần này nghe nói Tần gia có người nhận tổ quy tông nên rút thời gian chạy trở về.

Cao Phái là người liên hệ nhiều nhất với Tần Mục, Cao Bằng tự nhiên cũng thấy thân cận với hắn. Hai người trò chuyện chốc lát, Cao Bằng thần bí nói với hắn, muốn vào Tần gia cả ba vị cô mẫu đều chuẩn bị đòn sát thủ, muốn Tần Mục phải xông qua tam quan.

Tần Mục nghe được có chút đau đầu, Ông Văn Hoa càng khó chịu nổi. Vô luận ở Mỹ bà có được bao nhiêu thanh danh, nhưng đứng trước mặt Tần lão gia tử tuyệt đối không có chút dũng khí để nói chuyện, hết thảy tài năng thương trường ở trước mặt cơ cấu chính phủ đều là vô căn cứ. Nghe được lời nói của Cao Bằng, Ông Văn Hoa không khỏi kéo tay Tần Mục bối rối.

Tần Mục mỉm cười, chậm rãi nói:

- Dựa theo vai vế tôi hẳn nên gọi anh một tiếng thất ca, đúng không?

Cao Bằng gật đầu đáp:

- Ở lứa của chúng ta, cộng thêm cậu là mười một người, tôi sắp xếp thứ bảy, cậu cũng không phải nhỏ nhất, sắp xếp thứ tám, bên dưới còn ba biểu muội.

Tần Mục gật gật đầu, hắn đã sớm tìm hiểu qua, đối với việc phân chia vai vế trong Tần gia hiểu rõ, biết tâm tư của Cao Bằng tuy nặng, nhưng không phải hạng người gian xảo, liền cười nói:

- Tôi trái lại rất chờ mong. Nhưng thất ca, cửa thứ nhất của anh không khỏi có chút rất đơn giản.

Cao Bằng cười ha ha, trong mắt thoáng hiện vẻ thưởng thức:

- Thất ca của cậu là kẻ không tranh khí nhất, chẳng phải đã bị đẩy ra làm môn thần hay sao.

Nói xong liền dẫn Tần Mục cùng Ông Văn Hoa đi vào.

Sân viện rất lớn, trồng trọt không ít cây xanh. Trời đông rét lạnh làm cây cối trụi lủi nhưng trong sân không có bao nhiêu lá rụng, có vẻ dị thường sạch sẽ. Một con đường trải đá quanh co khúc khuỷu hiện trước mắt, ba người Tần Mục đi theo đường đá kia. Có vài bồn hoa được đặt cạnh đường mòn, Tần Mục nhìn thấy được có cả lúa mạch non bị khô rụng rơi vãi.

Chứng kiến ánh mắt Tần Mục dừng lại trong bồn hoa, Cao Bằng cười giải thích đây là khi lão gia tử nhàn hạ làm ra, nói làm người không nên mất gốc, vĩnh viễn phải nhớ mình xuất thân từ nông dân.

Tần Mục nghe xong âm thầm gật đầu, nhân cách mị lực của Tần lão gia tử tuyệt đối đáng cho hắn tôn kính.

Chuyển qua một ngã rẽ trên đường, một dãy phòng mang theo đặc sắc nông thôn phương bắc quốc nội tọa bắc hướng nam hiện trước mặt. Cao Bằng giới thiệu hiện tại lão gia tử đang chơi cờ cùng một vị lãnh đạo sau hậu viện, dãy phòng này là hai cửa thử thách trước khi vào nhà.

Tần Mục nhún nhún vai, dùng khẩu khí tiểu đệ nói với Cao Bằng:

- Chỉ sợ cửa ải này không chỉ là cửa ải thôi ah.

Ánh mắt Cao Bằng biến đổi, nhìn Tần Mục càng thêm thuận mắt, hắn thật ra biết được nội dung hai cửa ải kia. Vốn hắn cảm thấy có chút vấn đề, nhưng vì hắn nhìn thấy mẹ con Tần Mục thuận mắt nên không làm khó hai người bọn họ.

Vừa bước vào chính sảnh căn nhà phía bắc, Tần Mục liền nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên dáng vẻ xinh đẹp sang trọng đang ngồi hai bên bàn đối diện cửa chính, còn có vài thanh niên từ mười bảy mươi tám đến hơn ba mươi ngồi trên hai hàng ghế dọc theo chính vị, thật có chút hương vị của đại sảnh tiếp khách thời cổ đại.

Nhìn thấy mẹ con Ông Văn Hoa đi vào, một phụ nữ trung niên cười một tiếng, nói:

- Ngày tết, người nào cũng đến đòi tiền lì xì, chút của cải lão gia tử kiếm được đều phải bị vét sạch.

Những lời này nói vô cùng cay nghiệt, dáng vẻ chỉ gà mắng chó lộ rõ, chỉ thẳng vào Tần Mục cùng Ông Văn Hoa. Nếu như ở nước Mỹ, Ông Văn Hoa lật tay làm mây úp tay làm mưa, dám nói chuyện với bà như vậy khẳng định đã bị bà nghĩ biện pháp làm cho đối phương phá sản. Nhưng nơi này là Tần gia, hai phụ nữ kia đều có vai vế chị chồng Ông Văn Hoa, cũng là con gái ruột của Tần lão gia tử, Ông Văn Hoa còn chưa được Tần lão gia tử thừa nhận đương nhiên không dám vội vàng, nhìn Tần Mục như xin giúp đỡ.

Tần Mục mỉm cười, người nói chuyện vừa nghe khẩu khí cũng biết là nhị cô Tần Tĩnh, người phụ nữ trung niên còn lại chính là đại cô Tần Trữ. Đối với việc dượng hai làm việc trong xí nghiệp nhà nước cùng nhị cô làm sinh ý phía nam Tần Mục đã hiểu biết từ chỗ Cao Phái, liền tiến lên mấy bước chào hỏi đại cô cùng nhị cô, lại chào hỏi các thanh niên khác, sau cùng chậm rãi nói:

- Nhị cô, nghe nói cô làm sinh ý ở phía nam sao?

Tần Tĩnh đánh giá Tần Mục từ trên xuống dưới vài lần, mới quyệt miệng nói:

- Nói chuyện với tôi còn chưa tới phiên cậu, bảo người lớn nhà cậu nói với tôi.

Nói xong giữa chân mày lộ ra biểu tình chán ghét, miệng than thở:

- Không biết là con cái nhà ai, chạy tới nơi này nhận bà con.

Quả nhiên đúng như sở liệu của Tần Mục, đây cũng không chỉ tính là cửa ải, còn xen lẫn theo lời châm chọc cùng vũ nhục nhân cách người khác. Tần Mục đương nhiên cũng không tức giận mà quay đầu bỏ đi, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mẹ mình thừa nhận lời vu cáo hãm hại vô lý như thế. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt trắng bệch của Ông Văn Hoa, lạnh lùng cười nói:

- Cho dù chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Tần gia, với thân phận khách nhân ít nhất cũng nên có một chỗ ngồi. Chẳng lẽ người của Tần gia ngay cả gia huấn của Tần lão gia tử cũng không xem ra gì cả sao?

Chiêu hiền đãi sĩ là tác phong của Tần lão gia tử, mười mấy năm trước hắn đi xuống một vùng núi, ở trên giường lôi kéo đồng hương nói chuyện cả đêm, lòng trung hậu phát ra từ trong nội tâm được vô số người khen ngợi. Mà bây giờ mấy tiểu bối ngồi yên trên ghế, không một người nào có ý tứ nhường chỗ ngồi cho Ông Văn Hoa cùng Tần Mục, Tần Mục lạnh lùng trào phúng một tiếng nhất thời làm sắc mặt của bọn họ có chút tái xanh.

Cao Bằng ở một bên trộm vươn ngón cái, lời phản kích này của Tần Mục thật sự sắc bén.

Tần Tĩnh quả nhiên biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng, tiểu biểu muội ngồi gần cửa nhất liền đứng lên, đỏ mặt nhìn Ông Văn Hoa nhỏ giọng nói:

- Mợ, mợ ngồi chỗ của cháu đi.

- Ba!

Tần Tĩnh dùng sức vỗ bàn, nhìn cô bé quát lạnh:

- Cao Khiết, ai bảo cháu gọi bà ấy là mợ?

Cô bé kia là em gái của Cao Bằng, xếp thứ mười một, là một cô bé mười bảy tuổi.

Khóe môi cô bé thoáng nhếch lên, có chút sợ hãi Tần Tĩnh, nhìn thấy sắp bật khóc, Ông Văn Hoa vội vàng kéo tay Cao Khiết ôn nhu nói:

- Cảm ơn cháu, chờ sau khi mợ trở về tặng cho cháu một chiếc xe thể thao Phantom.

Xe thể thao Phantom? Đó là xe thể thao mới nhất năm nay. Tần lão gia tử cần cù tiết kiệm đã quen, hơn nữa ở thập niên 90 còn chưa có bao nhiêu người dám mua xe thể thao, giá cả kia không phải người bình thường có thể thừa nhận. Ba chị em Tần Tĩnh tuy có chút tài sản nhưng Tần lão gia tử nghiêm khắc, mọi người không dám đem chiêu bài Tần gia làm việc bên ngoài, cho nên cũng không thể nói phú quý bao nhiêu. Ai cũng không nghĩ tới một cô bé chỉ nhường một chỗ ngồi thì có thể đổi lại một chiếc xe thể thao, đây là là ước mơ của giới tuổi trẻ. Nhóm thanh niên đều toát ra ánh mắt hâm mộ vô cùng.

- Con cóc chỉ biết ngáp, khẩu khí thật lớn.

Tần Tĩnh cũng biết giá cả một chiếc xe thể thao không dưới mấy chục vạn đô la, tương đương một phần ba tài sản công ty của mình, nhịn không được chua chát nói.

Tần Mục cũng không nghĩ tới Ông Văn Hoa lại ra tay hào phóng như vậy, nhịn không được cười khổ lắc đầu. Có thể đạt được chút ấm áp tại Tần gia, Ông Văn Hoa sẽ không tiếc rẻ tiền tài, nếu như đạt được Tần gia thừa nhận, phỏng chừng yêu cầu bà đem toàn bộ tài sản hiến cho ngân khố quốc gia cũng có thể làm ra được.

Tần Mục xòe hai tay, nhìn quanh bốn phía, chậm rãi nói:

- Bên trong huynh đệ gia tộc, hình như tôi đứng hàng thứ tám, không biết tôi nên ngồi ở đâu đây?

Nhất thời có mấy người trẻ tuổi muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình, Tần Tĩnh lại vỗ bàn, nhóm người rục rịch ngồi trở xuống.

Đại cô Tần Trữ mím chặt môi cười nói:

- Nhị muội, đừng làm khó bọn họ, em không nhìn thấy mấy đứa nhỏ này đã bị chiếc xe thể thao kia hấp dẫn

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất