Cừu Tiểu Bằng không tưởng được mình mới cùng Quý Chí Cương tham dự buổi tiệc lần đầu tiên, liền trở thành tài xế của Tần chủ nhiệm, trong lòng vui mừng muốn nổ tung. Nhưng trải qua chuyện bị câu lưu trong cục công an, hắn làm việc đã cẩn thận hơn rất nhiều, không dám lộ rõ nét mặt vui mừng, chỉ cùng Tần Mục uống ba chén, sau đó choáng váng chạy qua ghế sô pha ngồi tỉnh rượu.
- Tần ca, tôi phải nói trước, nếu anh không cần tiểu tử này, phải trả lại cho tôi, dùng đến thật thuận tay. Nếu không phải Tần ca lên tiếng, tôi còn không nỡ nhường lại đâu.
Quý Chí Cương chép miệng luyến tiếc nói.
Buổi tiệc rượu mang theo ý ly biệt nồng đậm, Tần Mục lại lộ ra tin tức mình sẽ vào học viện cán bộ thanh niên thủ đô tiến tu ba tháng, mọi người lần lượt chức mừng hắn, sau khi ra trường ít nhất hắn cũng trở thành phó bí thư huyện ủy, sau đó lại bắt đầu mời rượu.
Hôm nay Tần Mục uống khá nhiều, tâm tình khuấy động, về nhà còn nôn mửa. Ngô Cúc nhìn hắn, ôm hắn, khẽ nói:
- Nhớ rõ sao, em cũng từng ôm anh như vậy.
Tần Mục chậm rãi đứng thẳng, cảm thụ được Ngô Cúc dựa sát người mình, lẩm bẩm:
- Phải, vừa mới gặp lại mà phải tách ra, thật sự làm khổ em.
Tần Mục cảm xúc nói ra, Ngô Cúc nghe được xúc động, chỉ ôm chặt lấy hắn.
Hơn một tháng thời gian, Tần Mục đem tài nguyên cùng quyền lợi mình nắm giữ trong tay từng bước giao lại cho Lưu Công Thành, hoặc phân tán trong tay nhóm người An Bình. Từ sau buổi tiệc rượu, hắn không tiếp tục tụ họp cùng nhóm người Lưu Đại Hữu, chỉ đến nhà Cừu Tiểu Thiền một lần, đem ý tứ muốn an bài Cừu Tiểu Bằng giải thích với gia đình bọn họ một chút.
Cừu gia đời đời đều chỉ là dân chúng, tới thời Cừu đại gia cùng Cừu đại thẩm mới vào nhà xưởng làm việc. Hai người vừa nghe con gái chẳng những thành cán bộ quốc gia, hiện tại cả con trai cũng có thể ăn cơm nhà nước, còn muốn quỳ xuống trước mặt Tần Mục, khiến hắn vô cùng ngượng ngùng, không ngừng ngăn cản hai người bọn họ.
Cừu Tiểu Thiền đứng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn lên Tần Mục. Mục đích nàng tiếp cận Tần Mục thật âm hiểm, nhưng sau khi gần gũi mới phát hiện Tần Mục tốt hơn đám người Hầu Cửu Châu rất nhiều, ít nhất khi hắn đối mặt nhân dân, dáng tươi cười không hề có chút giả vờ.
Nhìn thấy Tần Mục ân cần hỏi thăm có gì cần mình hỗ trợ hay không, Cừu Tiểu Thiền cắn môi, xoay người quay về phòng nhỏ, đem máy quay phim cất giữ đã lâu đem ra.
Lúc này Tần Mục đang dặn cha mẹ nàng, chuyện mình được điều động đừng nói ra ngoài, trên tổ chức đúng là có ý định này nhưng còn chưa xác nhận. Hai vị lão nhân thề nói, Tần chủ nhiệm giúp đỡ Cừu gia nhiều như thế, bí mật này sẽ giấu kín không hề nói ra. Cừu Tiểu Thiền thoáng giậm chân, nhìn Tần Mục nói:
- Tần chủ nhiệm, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Cừu đại thẩm nghe Cừu Tiểu Thiền nói chuyện không chút khách khí, liền chỉ vào con gái quở trách, Tần Mục vội vàng khuyên nhủ, sau đó cùng Cừu Tiểu Thiền đi ra ngoài.
Cừu đại thẩm đang ở nhà dưỡng bệnh, phải mấy ngày nữa mới có thể khỏe mạnh. Nhìn theo bóng lưng Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền, Cừu đại thẩm kéo Cừu Tiểu Bằng giáo dục, nghe giọng điệu giống như muốn dạy con mình biến thành người hầu của Tần Mục mới hài lòng.
Ra khỏi nhà, hai người đi thật xa, sau đó Cừu Tiểu Thiền nhét máy quay phim vào tay Tần Mục, nói:
- Nhìn xem đi.
Tần Mục vừa nhìn liền biết là vật gì, tâm tư xoay chuyển, rốt cục hiểu được mục đích của nàng, liền cười nói:
- Thứ này kỹ thuật quá thấp kém, lưu trữ không có tác dụng gì, cô đưa tôi xem nó làm gì?
Cừu Tiểu Thiền cắn chặt răng, trong lòng không biết cảm xúc thế nào, có chút cay đắng nói:
- Muốn đề tỉnh anh một câu, loại phụ nữ như tôi muốn tiếp cận anh khẳng định là tồn tâm tư không tốt, sau này nên cẩn thận một chút.
Nói xong nàng cảm thấy khóe mắt chua xót, vội vàng quay người chạy về nhà. Càng đi về phía trước càng cảm thấy khoảng cách với hắn càng xa hơn, cũng không biết là mùi vị ra sao, chỉ thấy Tần Mục lẽ ra không nên rời đi như vậy, không nên đột nhiên nói tin tức này với nàng, nước mắt bắt đầu đảo quanh. Nàng càng chạy càng nhanh, từ đi nhanh biến thành chạy nhanh, trực tiếp chạy về nhà mình, cũng không để ý tới ánh mắt người trong nhà, lao thẳng về phòng, không bao lâu tiếng khóc khe khẽ truyền ra, khiến người trong nhà vô cùng nghi hoặc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ngô Cúc rúc người vào lòng Tần Mục, đêm qua hai người triền miên không dứt, bởi vì hôm nay Tần Mục phải về thủ đô.
Mang theo Cừu Tiểu Bằng trở về thủ đô, Tần Mục thuê một căn nhà nhỏ để Cừu Tiểu Bằng ở lại, nói với hắn vài ngày nữa sẽ cùng đi mua xe, trước tiên phải làm quen giao thông chen chúc nơi này rồi tính sau. Cừu Tiểu Bằng chưa từng rời khỏi huyện Tây Bình, vì vậy vô cùng cẩn thận, chỉ sợ mình sai lầm khiến Tần Mục chán ghét mình, khiến Tần Mục không ngừng cười ha ha.
Dàn xếp xong Cừu Tiểu Bằng, Tần Mục liền đến đưa tin tại học viện cán bộ thanh niên. Hai ngày trước lão gia tử gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có trách ông nội tự chủ trương việc này, Tần Mục chỉ cười nói ông nội muốn rèn luyện cháu mình, dù sao cũng là con cháu Tần gia thôi, làm sao có thể làm Tần gia mất mặt, khiến Tần lão gia tử không ngừng cười vang. Trong các anh chị em đồng lứa với Tần Mục, chưa từng có ai dám to gan càn rỡ nói chuyện như vậy với lão gia tử, Tần Mục vừa có vẻ oán khí vừa có vẻ lấy lòng, lại làm lão gia tử thể hội ấm áp thân tình, sức nặng của hắn trong lòng lão gia tử càng tăng lên, sau đó nói cho hắn biết địa chỉ học viện cán bộ thanh niên, dặn dò hắn phải cố gắng học tập.
Tần Mục đương nhiên biết học viện dạy học những gì, đây chính là khởi điểm của hắn trong mười năm thậm chí là hai mươi năm tương lai. Những nhân vật kết giao trong học viện hơn phân nửa đều sẽ bước lên những cương vị trọng yếu, nên làm sao mở rộng nhân mạch là việc cực kỳ quan trọng, hắn đương nhiên không dám sơ ý.
Làm xong tất cả chuyện này, đã tới gần tối. Tần Mục gọi điện thoại cho Cừu Tiểu Bằng, dặn hắn tự đi ăn cơm, sau đó gọi xe đi tới nhà ông nội.
Lần này Tần Mục trở về khiến tâm tình Tần lão gia tử thật vui vẻ, không thèm để ý sự ngăn trở của các bác sĩ, muốn uống vài chén với hắn. Nhìn các bác sĩ nhìn mình lộ ra ánh mắt khẩn cầu, Tần Mục nói:
- Ông nội, chúng ta đừng uống rượu, mấy ngày nay trong huyện vì tiễn cháu, uống rất nhiều, toàn thân đều vô lực, lão nhân gia tha cho cháu đi.
Một thanh niên hai mươi tuổi lại còn làm nũng với Tần lão gia tử, làm lòng lão nhân gia thật an ủi. Hắn nhìn nhóm bác sĩ, vươn ngón tay chỉ chỉ, cười nói:
- Mấy người nha, hôm nay xem mặt mũi của cháu tôi, tha cho các người, không để các cô cậu lo lắng hãi hùng. Tối nay uống trà, không uống rượu!
Biểu tình như lâm đại địch của các bác sĩ nhất thời thả lỏng xuống, thở hắt ra thật dài.
Lần này Tần Mục về, phát hiện sắc mặt lão gia tử càng hồng nhuận hơn ngày trước, trên khuôn mặt gầy gò lại có vẻ đầy đặn hơn, trong lòng phi thường cao hứng, cùng lão gia tử đi ra khỏi phòng, ngồi xuống một bàn đá trong sân.
Đợi sau khi bác sĩ bưng lên bình trà rồi rời đi, Tần Mục châm trà, cười khổ nói:
- Ông nội, lần này ông chuẩn bị đem cháu nhét nơi nào ah?
Lão gia tử bưng trà chậm rãi uống một hớp, sau đó mới giáo dục hắn:
- Người trẻ tuổi đúng là nghé con không sợ cọp. Chuyện cháu làm ở huyện Tây Bình ông đã nghe nói, làm tốt lắm, phi thường tốt.
Được vị lão nhân này tán dương, khuôn mặt luôn trầm tĩnh của Tần Mục chợt nóng lên, trái tim cũng nhảy lên mạnh mẽ. Hai tay hắn đặt trên đùi, cố gắng kìm chế không làm mình run lên. Đây là lần đầu hắn nghe được lão nhân gia tán dương, còn là lời khen khẳng định, hắn cảm nhận được đời này mình thật sự không uổng phí.
- Nhưng mới vào quan trường mà nổi bật quá thịnh, sẽ có người nhìn cháu không vừa mắt.
Lão gia tử chậm rãi nói:
- Vững vàng một chút, quá độ một chút, trông coi mãi vùng thâm sơn cùng cốc kia có được tiền đồ gì? Ánh mắt phải phóng lớn hơn một chút, nhìn đại cục phong phú hơn một chút, như vậy mới là địa phương cháu nên đi tới.
Tần Mục không phản bác được. Ánh mắt của lão nhân luôn lợi hại, từ căn bản đã tìm được nhược điểm của hắn. Mặc dù trong ám đấu quan trường hắn biểu hiện khôn khéo, nhưng khi đề cập tới dân chúng đầu óc của hắn lại không được rõ ràng. Mượn chuyện Kim Hi Nhi lái xe đụng người mà nói, nếu không phải hai vị đại lão tỉnh ủy từng gặp hắn ở chỗ lão gia tử, có thể vì bị hắn chọc tức mà đem hắn biếm lãnh cung, như vậy cho dù ngày sau hắn nhờ vào hậu trường quay lại quan trường, trong lý lịch cũng sẽ bị lưu lại dấu vết “người có đầu óc nóng nảy”.
Tần Mục từng kiểm điểm qua tính tình này của mình, tổ tiên độ cao của hắn không rộng lớn như tiền đồ hiện tại, cho nên chuyện phe phái lục đục lẫn nhau hắn vẫn hiểu mông lung, vì vậy Tần lão gia tử muốn đưa hắn vào học viện, chứng thật là hay tới cực điểm.
Buổi tối, hắn bồi lão gia tử ăn bữa cơm, tuy rằng chỉ uống trà nhưng thật ấm áp. Lão gia tử vừa cao hứng nhưng cũng trách móc nói:
- Tiểu tử, cả ngày giam mình ở huyện Tây Bình, không biết đi tìm cháu dâu của ông, khi nào ông mới đợi được bốn đời đồng đường? Ông đã bị Mark vẫy tay nhiều lần rồi!
Tần Mục nghe được trong lòng đau xót, phỏng chừng sau khi hắn ra khỏi học viện, đi tới địa phương đảm nhiệm chức vụ, hai nhà nhất định sẽ làm cho hắn cùng Hàn Tuyết Lăng kết hôn.
Ngay khi Tần Mục còn đang rối rắm, Tần lão gia tử thở dài nói:
- Có phải tiểu tử ngươi không chịu khó hay không! Ở huyện Tây Bình có một nha đầu, Thượng Hải còn hai nha đầu, vì sao dùng sức với nhiều người như vậy, còn không ra được một búp bê đây?
Tần Mục nghe được trong lòng hỗn loạn, đầu đầy mồ hôi. Mặc dù hắn biết lão gia tử đương nhiên hiểu rõ cuộc sống riêng tư của hắn, nhưng lại không ngờ lão gia tử thẳng thắn nói ra, vội vàng giải thích:
- Cháu cùng tiểu Mai tỷ không có việc gì.
Lão gia tử ha ha cười to:
- Việc này ông mặc kệ, ông chỉ muốn đợi cháu cố mà thôi. Muộn rồi, cháu không cần về, ở lại đây ngủ đi.
Nói xong uống một ngụm trà, hừ hừ ca khúc cách mạng bỏ đi ngủ.
Tần Mục nhìn lão gia tử tuy tuổi già nhưng sống lưng thẳng băng, không khỏi cười khổ một tiếng, lão gia tử trông đợi cháu cố, thậm chí còn mặc kệ hắn lưu tình bên ngoài. Nhưng ngẫm lại thật sự không có chuyện gì mà lão gia tử không dám làm.
Tháng sáu là mùa hay thay đổi. Tần Mục, thanh niên hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên bước chân vào học viện cán bộ thanh niên thủ đô, một viên tân tinh chính đàn vừa dâng lên, trong ba tháng tới sẽ triệt để tiến hành rèn luyện chính mình một lần, tiến hành thay đổi tâm linh, bắt đầu hiển lộ sự tranh vanh của mình trên chính đàn, từng bước ổn định tiến về phía trước.
Huyện Lan Trữ thành phố Đằng Long tỉnh Bắc Liêu, nằm phía đông bắc bộ Bắc Liêu, là một địa phương có tài nguyên phong phú hơn nữa phong cảnh thật xinh đẹp.
Là khu tập trung công nghiệp nặng phương bắc, tỉnh Bắc Liêu gánh vác việc chuyển viện công nghiệp nặng trong cả nước, hơn nữa bởi vì cải cách mở ra, không ít xí nghiệp nước ngoài đều xem trọng khu vực này, liên tục đầu tư xây hãng, hùn vốn hoặc dung hợp đầu tư tiến vào thị trường trong nước. Huyện Lan Trữ là một huyện kiệt xuất về công nghiệp của thành phố Đằng Long, bên dưới có được hai xí nghiệp vốn nước ngoài, còn có vài xí nghiệp quốc nội có tiếng trong tỉnh, nói huyện Lan Trữ là khu vực công nghiệp kiệt xuất của thành phố Đằng Long còn chưa đủ đánh giá.
Tần Mục ngồi trong xe, sắc mặt bình tĩnh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Không trung tháng chín của tỉnh Bắc Liêu, tràn ngập hương vị tươi mát của mùa thu. Nghĩ đến gương mặt mỉm cười đầy thâm ý của lão gia tử khi hắn rời thủ đô, Tần Mục hiểu được công tác lần này của mình cũng không đơn giản.
Tần gia từ thời kỳ giải phóng đã bắt đầu hoạt động trong tỉnh Bắc Liêu, sau giải phóng lão gia tử từng đảm nhiệm tổng tư lệnh quân khu Bắc Liêu, dượng ba đảm nhiệm phó bí thư tỉnh ủy Bắc Liêu. Tuy rằng Tần Mục học tập trong học viện cán bộ thanh niên một thời gian, Cao Phái cũng đã trở thành bí thư thành ủy đặc khu thực nghiệm, nhưng lão gia tử rõ ràng không muốn buông tha bao năm hoạt động tại tỉnh Bắc Liêu, chẳng những cho một nhân vật Tần hệ tiến vào ban thường ủy tỉnh ủy Bắc Liêu, bí thư thành ủy thành phố Đằng Long lại có quan hệ không cạn với Tần gia. Lần này lão gia tử đem Tần Mục bỏ tới tỉnh Bắc Liêu, ý tưởng này tuyệt đối làm cho người suy nghĩ sâu xa.
Tần Mục thở dài, từ tỉnh Tây Túc vượt qua hơn nửa quốc gia đi tới tỉnh Bắc Liêu, nội tình của Tần Mục chỉ sợ không có bao nhiêu người tìm hiểu rõ. Lão gia tử chỉ là muốn Tần Mục gây sức ép trên địa bàn của hắn, cũng có thể nhìn rõ xem Tần Mục sẽ là rồng hay là con sâu nhỏ.
Thật không đơn giản ah, ánh mắt Tần Mục có chút mơ hồ. Tuy rằng tỉnh Bắc Liêu là vùng đất hoạt động của Tần lão gia tử, bị hắn nắm giữ trong tay, nhưng chuyện ba đại phe phái dung nhập lẫn gạt bỏ lẫn nhau vẫn thường phát sinh, việc thỏa hiệp trong chính trị cùng lui nhường cũng làm quan viên các cấp trong Bắc Liêu có đủ loại nhân vật đủ loại tính cách. Nếu như nói ai làm bí thư tỉnh ủy, thì toàn bộ quan chức trong tỉnh đều phải ở dưới trướng của hắn nghe lời, đây chính là một trò cười.
Phe phái hỗn tạp, liên tục tranh đấu mới là cảnh tượng mà thượng vị giả hi vọng thường nhìn thấy. Các quan chức mâu thuẫn trong phạm vi nhất định, có thể giúp khu vực càng nhanh chóng phát triển, dù sao hiện tại chiến tích có liên hệ tới việc phát triển kinh tế.
Xe con từ quốc lộ xuyên qua, đi tới một con đường đất gập ghềnh dằn xóc, Tần Mục nhíu mày, có chút tức giận quát:
- Tiểu Bằng, có đường tốt cậu không đi, sao lại chuyển vào đường gồ ghề thế này?
Cừu Tiểu Bằng vội vàng xin lỗi, sau đó ủy khuất nói:
- Ca, trên bản đồ vẽ rõ đây là con đường núi cấp thành phố, sao lại biến thành đường đất thế này đây?