Thanh Quan

Chương 238-239: Cừu Tiểu Bằng bị đánh ​

Nếu Tần Mục mới đến huyện Lan Trữ, quan mới phải lấy uy, phỏng chừng một mồi lửa đốt lên thân người trẻ tuổi kia, Đảng Hồng Quân rất có thể biến thành cá trong chậu bị liên lụy. Nhưng Tần Mục không có ý tứ muốn truy cứu, thậm chí không hề đề cập tới, Đảng Hồng Quân liền thả lỏng trong lòng, cười nói:

- Tần bí thư một đường vất vả, hay là ngày hôm nay nghỉ ngơi một đêm ở Hải Điện Tử hương, ngày mai hãy đến thị trấn đi.

Tần Mục cười nói:

- Tôi chỉ có thể nói cảm ơn ý tốt của Đảng bí thư, nếu hôm nay không kịp đến thị trấn, vậy phạm sai lầm rồi.

Đi tới địa phương trước tiên không đi gặp người đứng đầu, loại chuyện này thật kiêng kỵ.

Đảng Hồng Quân cũng chỉ là khách sáo một câu, hiểu được ý tứ của Tần Mục, liền cười nói:

- Vậy thật sự là đáng tiếc, sau này sẽ có cơ hội, có cơ hội.

Tần Mục gật gật đầu, chỉ chỉ phía trước nói:

- Như vậy đi, Đảng bí thư ở phía trước dẫn đường, tài xế của tôi là tay mới, không quen thuộc khu vực này, mà con đường này cũng quá khó đi một ít.

Đảng Hồng Quân vội vàng đáp ứng, đang chuẩn bị xoay người muốn lên xe của mình, lại nghe Tần Mục gọi lại mời vào xe của hắn. Tài xế của Đảng Hồng Quân mang theo mấy cán sự khác thu lại biểu ngữ, xe ô tô bốc lên khói nhẹ đi về phía trước.

Hai xe đi đường dằn xóc thêm chừng một cây số, rẽ vào một đoạn đường đất bên trái. Tần Mục nhìn ra cửa sổ, con đường nhựa gồ ghề kia còn kéo dài về phía trước, chợt hỏi:

- Con đường kia đi thông tới đâu ah?

Đảng Hồng Quân cười nói:

- Con đường kia là đường cũ, nối thẳng trong hương, qua hương cũng không còn khó đi như vậy.

Tần Mục gật đầu nói:

- Ân, việc xây dựng cơ sở của chúng ta còn có rất nhiều địa phương chưa đến nơi, thật sự là vất vả cho các vị.

Đảng Hồng Quân liên tục nói đây là việc phải làm, vì nhân dân phục vụ, trong lòng thoáng xem nhẹ Tần Mục, người thanh niên này hình như cũng không có tính tình gì.

Đường đất này chỉ dung được một xe đi qua, nếu đối diện có xe chạy đến khẳng định phải bị lấn sang đồng ruộng sinh cơ bừng bừng hai bên đường. Tần Mục trò chuyện với Đảng Hồng Quân cũng khá nhiệt tình, giống như không hề nhìn thấy vẻ hẹp hòi của con đường này.

Ô tô rời khỏi con đường kia, lại rẽ, ủy ban hương Hải Điện Tử là một tòa lầu nhỏ bốn tầng màu trắng đại khí xuất hiện trước mặt Tần Mục. Tòa lầu tu sửa thật tinh mỹ, bốn góc mái nhà còn treo phong linh thật dài, kim quang chói mắt không ngừng đong đưa.

So sánh với huyện Tây Bình, huyện Lan Trữ có được ưu thế, chỉ riêng một ủy ban hương đã tráng lệ như vậy, ở huyện Tây Bình cho dù là đại viện ủy ban huyện cũng chỉ là những ngôi nhà trệch xưa cũ.

Tần Mục từ chối khéo lời đề nghị xuống xe nghỉ ngơi một chút của Đảng Hồng Quân, sau khi xuống xe bắt tay từ biệt, liền vẻ mặt mỉm cười lên xe, gọi Cừu Tiểu Bằng lái đi.

Cừu Tiểu Bằng khởi động máy, xe chậm rãi đi lên quốc lộ hướng bắc thị trấn, con đường này lại thật bằng phẳng. Cừu Tiểu Bằng lái xe, không khỏi tán thán nói:

- Xem ủy ban hương của người ta, xây dựng thật sự khí phái ah, so với thị trấn của chúng ta còn mạnh hơn nhiều.

Ánh mắt Tần Mục thu liễm, quay kính xe thò đầu ra, nhìn ủy ban hương dần dần thu nhỏ nơi xa, thoáng gật nhẹ đầu, sau đó ngồi thẳng lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cừu Tiểu Bằng từ kính chiếu hậu nhìn thấy hành động của Tần Mục, trong lòng bắt đầu suy đoán dụng ý quay đầu vừa rồi của hắn. Trong ba tháng này Cừu Tiểu Thiền liên tục gọi điện thoại cho Cừu Tiểu Bằng, dặn dò hắn nhất định phải khôn khéo quan sát, đây là bổn phận làm tài xế cho lãnh đạo. Nếu miệng không kín ánh mắt không chuẩn, chỉ sợ vị trí tài xế lãnh đạo cũng khó mà giữ được.

Cừu Tiểu Bằng lanh lợi thông minh, tuổi trẻ chịu làm, hơn nữa ở thủ đô ba tháng thường đưa đón Tần Mục nên kiến thức khí độ của một ít quan chức, vì thế tính tình càng thêm cẩn thận.

Tần Mục nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi, nói:

- Tiểu Bằng, đừng nghĩ loạn, không có việc gì.

Trong lòng Cừu Tiểu Bằng cả kinh, xe thoáng lắc một chút, vội vàng chăm chú lái xe. Tần Mục ở phía sau cười nhẹ một tiếng, lâm vào trầm tư.

Xe lam điểu nhẹ nhàng lướt trên đường cái, tuy rằng không nhanh nhưng tương đối ổn định. Đột nhiên Cừu Tiểu Bằng chứng kiến có một đám người đứng bên đường cái phía trước, xe việt dã màu đen khi nãy đỗ cách đó không xa, liền nói:

- Bí thư, anh xem.

Tần Mục mở mắt, cười nói:

- Sau này gọi là Tần ca, với tôi không cần khách sáo như thế.

Nói xong liền nhìn ra cửa sổ, Cừu Tiểu Bằng giảm tốc độ xe, hướng bên kia đi tới.

- Dừng xe!

Tần Mục đột nhiên phát hiện một gương mặt giống như đã từng quen biết đứng trong đám người, vội vàng nói. Thanh âm của hắn có chút gấp, Cừu Tiểu Bằng vội phanh xe, lốp xe rít lên lưu dấu vết trên mặt đường, đỗ ngay gần đám người đang đứng kia.

Cừu Tiểu Bằng vừa dừng xe, Tần Mục đã khẩn cấp đẩy cửa bước xuống. Một câu nói mang theo vẻ tự cao tự đại rơi vào trong tai hắn:

- Con nhỏ đáng chết, tao cho mày chụp, tao cho mày chụp, cũng không nhìn xem huyện Lan Trữ này là địa bàn của ai, con mẹ nó mày dám đến, tao cho mày biết tay!

Tần Mục cau mày, “con nhỏ đáng chết” kia chính là cô gái mà Tần Mục nhận thức, cũng là người đầu tiên hắn quen biết khi đi vào thế giới này – Hà Tinh.

Đã hơn một năm không gặp, cô gái ở Tây Sơn thôn đã không còn vẻ non nớt ngay trước, đã trở thành cô gái đô thị tràn đầy thanh xuân.

Lúc này Cừu Tiểu Bằng tay cầm một cây gậy sắt nhảy tới, hắn nhìn thấy Tần Mục vội vàng xuống xe, chỉ sợ sẽ xảy ra nguy hiểm, tiện tay chộp một cây sắt chạy tới trước. Nếu bí thư không cẩn thận bị người đánh, hắn thật sự phải nhảy xuống hố phân chết ngạt cho xong.

- Đều dừng tay, trên đường lớn đánh nhau, còn bộ dáng gì nữa?

Tần Mục thầm gật đầu, ánh mắt Cừu Tiểu Bằng thật sự không tệ.

Người mắng Hà Tinh quay đầu, chính là người trẻ tuổi bừa bãi lái xe việt dã kia. Đầu tiên ánh vào trong mắt chính là sợi dây chuyền vàng thô to trên cổ hắn, biểu hiện ra chủ nhân tài đại khí thô. Vẻ mặt thanh niên mang theo dáng châm biếm liếc mắt nhìn xe lam điểu, bĩu môi, lộ ra vẻ châm chọc nói:

- Nhé, một con chim nhỏ cũng dám đến nơi này bay loạn, gan lớn ah.

“Chim nhỏ”, ý tứ này phi thường vũ nhục người, khiến bảy tám người đứng cạnh thanh niên kia cười ha ha. Lúc này Hà Tinh nhìn thấy được Tần Mục, ánh mắt tỏa sáng, trong khoảnh khắc đã quên mất nhóm người mình còn bị người khác vây quanh.

Cừu Tiểu Bằng vừa nghe liền tức giận, rống một tiếng, tay cầm gậy sắt xoay người lao tới. Vũ nhục phó bí thư, lá gan đám người này thật lớn! Cừu Tiểu Bằng cảm thấy mắng Tần Mục chẳng khác nào là mắng hắn, vung cao cây gậy kia.

- Tiểu Bằng!

Tần Mục quát một tiếng, Cừu Tiểu Bằng khựng lại không nện xuống, ngây người nhìn Tần Mục. Tuy hắn dừng động tác nhưng tên thanh niên kia không bỏ qua. Ở trong huyện Lan Trữ ai dám không nhìn mặt của hắn?

Hắn đột nhiên nâng lên chân phải đá lên bụng Cừu Tiểu Bằng một cước. Lực đạo thật mạnh khiến Cừu Tiểu Bằng bật lui ra sau, mấy tên thanh niên liền vọt tới đem Cừu Tiểu Bằng đánh ngã trên mặt đất, quyền đấm cước đá.

Ánh mắt Tần Mục híp lại, lẳng lặng nhìn Cừu Tiểu Bằng bị đánh. Lúc này hắn không thể động, cho dù có đau lòng nhưng cũng không thể nhúc nhích. Vết xe đổ của Hầu Cửu Châu còn bày phía trước, vừa đi tới một địa phương mới đã cùng thế lực địa phương xung đột, đây hiển nhiên không phải đạo làm quan ổn trọng. Nói Tần Mục âm hiểm cũng thế, nói hắn không hợp đạo làm người cũng vậy, nhưng Tần Mục có tư tưởng làm quan của mình, đã vượt qua xúc động nhiệt huyết sôi trào của người tuổi trẻ.

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!

Hà Tinh lớn tiếng kêu lên:

- Thả hắn ra, chúng tôi đưa đồ cho các người!

- Hà tỷ!

Hai thanh niên đứng bên cạnh la hoảng lên, mưu toan ngăn cản ý nghĩ của Hà Tinh. Nhưng Hà Tinh nhìn thoáng qua Tần Mục đứng ở đó, tuy rằng không biết vì sao Tần Mục thờ ơ, nhưng biết hắn tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện. Trong Tây Sơn thôn có ai chiếm được tiện nghi từ trong tay hắn?

Phụ nữ đối với người đàn ông mà mình thích luôn sùng bái mù quáng, Hà Tinh cũng không ngoại lệ. Huống hồ nàng là một trong số ít người biết được thân phận Tần Mục, đương nhiên biết hắn cũng không vô duyên vô cớ đi tới nơi đây.

- Nhé, con đàn bà phóng đãng tư xuân, thấy tiểu bạch kiểm thì muốn bò lên.

Tiếng cười của tên thanh niên tràn ngập dâm loạn, ánh mắt mê đắm nhìn bộ ngực của Hà Tinh, đắc ý nói:

- Đi theo ca, trong huyện Lan Trữ cô muốn chụp thế nào thì chụp, nhưng tốt nhất thì chụp chụp thân thể của ca, vẫn đẹp hơn tên tiểu bạch kiểm kia nhiều.

Khóe môi Tần Mục hiện lên tia cười băng sương, cũng không nói chuyện, xoay người đi về hướng xe con. Thanh niên kia bừa bãi cười lớn một tiếng, gọi mọi người dừng tay, đem tay vươn tới trước, cơ hồ đã chạm tới vùng áo trước ngực Hà Tinh.

Hà Tinh hét lên một tiếng bật lui ra sau, lại khiến đám người lớn tiếng cười vang. Cừu Tiểu Bằng mặt dính máu quỳ rạp trên mặt đất, gắt gao cắn răng không kêu một tiếng.

Tần Mục ngồi trên xe, cầm điện thoại bấm một chuỗi dãy số, nói:

- Lôi bộ trưởng phải không? Tôi là Tần Mục, tôi muốn cùng ngài phản ánh một sự tình…

Khi ở thủ đô, Tần Mục đã tìm hiểu rõ ràng, tùy tiện chạy đi nhậm chức, cho dù có Tần lão gia tử ủng hộ cũng sẽ bị đụng đầu rơi máu chảy. Chuyện ở trong huyện, lão gia tử tuyệt đối sẽ không giúp hắn thu thập rắc rối, trừ phi hắn làm chuyện gì khiến lão gia tử hả lòng hả dạ, đến lúc đó lão gia tử mới có thể ra mặt.

Huyện Lan Trữ là một huyện lớn, còn là huyện điểm tựa của thành phố, nhân số ủy viên thường ủy trong huyện cộng thêm Tần Mục là mười một người. Tần Mục ghi tạc tên tuổi của mười người khác, trong đó có một người lại có quan hệ sâu xa với hắn.

Bộ trưởng võ trang Lôi Bằng, đây là chuyên nghiệp trong bộ đội phái xuống, năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, từng đảm nhiệm cảnh vệ viên của một đoàn trưởng phe phái Hàn Đại Bình, sau khi giải ngũ về địa phương từ bộ võ trang bước từng bước đi lên. Suốt ba tháng nay Tần Mục đã đến Hàn gia hai chuyến, cùng cha vợ tương lai tán gẫu mình sắp đến huyện Lan Trữ, vì vậy lấy được quan hệ này.

Lôi Bằng đương nhiên biết Tần Mục, khi hắn giải ngũ quay về địa phương, nhưng ngày lễ ngày tết đều đi thăm lão lãnh đạo, từ trong miệng lão đoàn trưởng biết một ít biến động bên trên. Tuy rằng hắn không biết rõ hậu trường của Tần Mục, nhưng lão lãnh đạo đã dặn mình nên dốc sức toàn lực ủng hộ Tần Mục, như vậy có thể biết vị tân phó bí thư thân phận không nhỏ.

Nghe xong Tần Mục bình tĩnh mà đơn giản thuật lại, lúc ấy Lôi Bằng đã muốn bùng nổ, chuẩn bị mang theo công an bộ võ trang chạy qua. Tần Mục lại chậm rãi để Lôi Bằng thông tri bí thư huyện ủy Chu Văn Bân một chút, để cho hắn nhìn xem là con cháu nhà ai đi ra ngoài hồ nháo, nhanh chóng mang về nhà, chuyện này cứ thế là giải quyết.

Tuy ngoài miệng Tần Mục nói chuyện này cứ như vậy bỏ qua, nhưng hắn thật sự không nghĩ như vậy. Cất lại di động, Tần Mục bước xuống xe, thong thả đi tới bên cạnh Cừu Tiểu Bằng ngồi xổm xuống, không để ý ánh mắt như lang như hổ của những người kia, nói:

- Tiểu Bằng, vất vả cậu!

Một câu tuy rằng rất nhẹ, nhưng Cừu Tiểu Bằng nghe ra được ẩn ý bên trong, đó là “món nợ này nhất định đòi lại gấp trăm lần”. Cừu Tiểu Bằng lắc đầu, nỗ lực nuốt nước bọt, nói:

- Tần ca, tôi hiểu được.

Thanh niên bừa bãi cười lớn, bước tới bên cạnh Tần Mục, dùng chân đá đá vào mông hắn, hung hăng càn quấy nói:

- Tiểu tử, mày có phục hay không?

Hai mắt Tần Mục thâm thúy nhìn động tác của thanh niên, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi bị dính trên mông, lạnh lùng nói:

- Phục thế nào, không phục thì thế nào?

- Nhé a, tiểu tử mày còn rất cứng!

Thanh niên biến sắc, ở trên mảnh đất huyện Lan Trữ này, đừng nói hắn chỉ dùng chân chạm một chút, cho dù trên chân hắn dính phân, người trong huyện cũng phải ngoan ngoãn khen thơm. Động tác phủi đất của Tần Mục nhất thời khiến hắn tức giận, hung tợn nói:

- Tiểu tử, mày còn dám phủi đất, đánh hắn cho tao!

Lời này vừa nói ra, trên người một tên thanh niên bên cạnh vang lên thanh âm tiếng nhạc đơn điệu. Tên kia vội lấy di động đón nghe xong lại đưa cho thanh niên, cúi đầu khom lưng nói:

- Bình thiếu, điện thoại lão gia tử.

Thanh niên hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tần Mục nói:

- Mày thành thật một chút, dám động coi chừng tao lấy mạng của mày.

Nói xong liền tiếp lấy di động.

Khóe môi Tần Mục thoáng nhếch lênh, nhìn Hà Tinh vẫy tay nói:

- Lại đây, giúp tôi dìu cậu ấy lên xe.

Vừa rồi Bình thiếu kia đã nói không cho Tần Mục cử động, đảo mắt hắn đã gọi người tới dìu Cừu Tiểu Bằng, mấy tên lưu manh khác nhất thời nổi giận muốn nhào tới đánh hắn. Thanh niên kia đột nhiên hú một tiếng quái dị kêu to “cái gì” sau đó đảo mắt đánh giá Tần Mục từ trên xuống dưới, vươn tay ngăn cản hành động của đám lưu manh.

- Trần thúc, vậy thì nói thẳng, tôi cho vị phó chủ tịch huyện như chú mặt mũi, bảo bọn họ ngoan ngoãn lấy ra băng ghi hình, tôi sẽ bỏ qua cho bọn hắn một đường sống!

Tiếng nói của thanh niên vô cùng cuồng vọng, khẩu khí quả thật xem vị phó chủ tịch huyện nào đó chẳng khác gì người hầu trong nhà mình.

Trên mặt Tần Mục không hề có chút biểu tình, gọi Hà Tinh đi tới. Không còn Bình thiếu chỉ huy, mấy tên lưu manh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Đem băng ghi hình cho hắn!

Tần Mục thản nhiên gọi Hà Tinh. Tuy nàng không hiểu ý hắn muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy túi xách quân dụng bên người lấy ra một băng ghi hình đưa cho thanh niên.

Thanh niên cười đắc ý, nhìn Tần Mục nhún nhún vai, hung hăng càn quấy cầm băng ghi hình quơ quơ, hàm ý nói:

- Tiểu tử mày có vận khí tốt, có người giúp mày nói hộ, lần sau đừng làm cho tao đụng tới mày.

Nói xong còn đi tới trước mặt Tần Mục, dùng băng ghi hình vỗ vỗ lên gương mặt của hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất