Douglas đối với tình huống quan trường không hay biết, nhưng Tần Mục xã giao với hắn vài lần, nhờ đó hắn lấy được không ít ích lợi, tự nhiên là vui lòng giúp đỡ.
Sau khi đoàn người trong tỉnh đi tới Lan Trữ, mọi người vào khách sạn Tứ Hải Cư, trong đoàn còn có Phòng Trung Hoa cùng Lý Trung Nguyên. Lúc này Diệp Thạch Lỗi mới có thời gian gọi điện cho Diệp Thạch Bình.
- Tiểu Lỗi, chú phải cẩn thận, Tần Mục đã động, chú nhất định phải thu liễm, đừng đem chuyện của Hồ Nguyên Minh gây phiền nhiễu.
Diệp Thạch Bình căn dặn:
- Có chuyện gì đi qua Thanh Thao xử lý.
Diệp Thạch Lỗi cười nói:
- Ca, từ khi nào anh sợ phiền phức nhiều như vậy, lần này chúng ta nhất định phải làm rụng Tần Mục.
Diệp Thạch Bình thở dài nói:
- Chú còn trẻ, cong nhiễu bên trong còn chưa xem rõ, Hồ Nguyên Minh đã bị Tần Mục khống chế, sẽ không thể ra nói chuyện được đâu.
- Cái gì?
Diệp Thạch Lỗi kinh hãi, con cờ Hồ Nguyên Minh chuẩn bị đã lâu, chỉ chờ phát động, như vậy Diệp Thạch Lỗi mới có thể đem chuyện của khu khai phát đổ lên Tần Mục, kéo theo Lý Trung Nguyên, con đường này diễn biến phi thường hợp lý, cho dù là người có ý chí thấy được cũng không cho rằng bọn hắn mượn cơ hội giải quyết thù riêng. Nhưng nhát pháo đầu tiên đánh không vang, hoàn toàn quấy nhiễu kế hoạch của bọn họ.
- Đi qua bên Thanh Thao huyện đi.
Diệp Thạch Bình lặp lại một câu.
- Thật vô pháp vô thiên, Tần Mục có lý do cùng quyền lực gì đi khống chế một khu trưởng khu khai phát? Kiểu làm việc vượt quyền như vậy hắn cũng không sợ bị người bắt đuôi sam của hắn?
Diệp Thạch Lỗi gầm nhẹ một tiếng, nhất thời cảm thấy hết đường xoay sở, cúp điện thoại còn tức giận thở hổn hển.
- Reng…là Diệp khoa trưởng phải không? Tôi là Hồ Nguyên Minh, các vị còn chưa tới Lan Trữ sao?
Ngay lúc Diệp Thạch Lỗi còn đang rối rắm, điện thoại ngoài ý muốn gọi đến làm hắn vô cùng vui sướng.
- Lão Hồ! Anh ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Thạch Lỗi không ngớt lời hỏi.
- Diệp khoa trưởng, Tần Mục thật sự rất vô pháp vô thiên. Hắn sai khiến Lưu Đại Hữu tự tiện bắt giữ cán bộ quốc gia, còn đe dọa tôi, tôi căn cứ lương tâm của một cán bộ quốc gia hướng tổ đốc tra tố giác!
Hồ Nguyên Minh phi thường tức giận lớn tiếng nói.
Sự tình quay về lúc ban đầu khi bọn hắn thương thảo, trong lòng Diệp Thạch Lỗi mừng rỡ, hỏi thăm Hồ Nguyên Minh đang ở địa phương nào.
Hồ Nguyên Minh bị Lưu Đại Hữu giam hai ngày, cuối cùng lấy lý do đã câu lưu đủ 48 giờ mà thả ra. Nhưng Lưu Đại Hữu sai khiến tâm phúc ân cần chỉ dạy Hồ Nguyên Minh, bảo hắn trong khoảng thời gian này nên “thanh thản làm việc, đừng giở trò gì”, viên công an kia còn sợ cảnh cáo chưa đủ, còn huy cảnh côn cùng cái còng uy hiếp hắn.
Lúc Hồ Nguyên Minh ở trong tỉnh có khi nào gặp phải loại chuyện như vậy, ngay cả gã công an của cơ sở cũng dám khoa tay múa chân đối với hắn, cơn tức bừng bừng, hận không thể lập tức bay về trong tỉnh để cha hắn ra mặt triệt chức của Lưu Đại Hữu.
Đi ra khỏi cục công an, Hồ Nguyên Minh gọi điện cho cha mình, Hồ Khai Dũng dặn hắn gọi điện cho Diệp Thạch Lỗi, chính hắn không thể động. Hồ Khai Dũng nhất định sẽ động Lưu Đại Hữu, nhưng không phải hiện tại, ít nhất phải chờ sau khi chuyện này hoàn toàn bình ổn mới có thể làm khó dễ Lưu Đại Hữu, hắn không thể lưu lại nhược điểm, nếu không bị người biết đến sẽ làm thanh danh bị bôi bác.
Ánh mắt Hồ Nguyên Minh sáng ngời, lập tức nghĩ đến kế hoạch đã thương thảo với anh em Diệp gia, lúc này mới gọi điện cho Diệp Thạch Lỗi, bản thân chạy đến huyện ủy canh chừng, chuẩn bị gây nháo một trận với Lý Trung Nguyên.
Diệp Thạch Lỗi thấy kế hoạch đã bắt đầu, trong lòng dị thường hưng phấn, nhìn mỗi người chung quanh, hắn lại không tự giác sờ vào bộ vị bị Hàn Tuyết Lăng đá trúng, trên mặt lộ ra vẻ âm tàn.
Lúc này đoàn người Doãn Chiếu Cơ đã ổn định xong, sắc mặt Diệp Thạch lỗi âm trầm ghé tai nói với Phòng Trung Hoa vài câu. Dựa theo cấp bậc Diệp Thạch Lỗi kém hơn Phòng Trung Hoa, sở dĩ hắn đem chuyện này tiết lộ cho Phòng Trung Hoa là vì muốn quyền bí thư thành ủy ra mặt, như vậy xem như hắn bán cho Phòng Trung Hoa một lần nhân tình.
- Hồ nháo, quả thật là rất hồ nháo!
Sắc mặt Phòng Trung Hoa tối sầm, hắn vốn cùng Diệp Thạch Bình đạt thành nhất trí, cùng nhau áp chế Tần Mục, hiện giờ Lưu Đại Hữu dám tự tiện bắt giữ Hồ Nguyên Minh, quả thật là cơ hội lớn. Chèn ép Tần Mục cùng người trong vòng luẩn quẩn của hắn, như vậy Tây Bình phái sẽ tan thành mây khói.
Phòng Trung Hoa vốn không nên ra tay, chuyện này để Diệp Thạch Lỗi ra mặt xử lý vẫn tốt hơn. Nhưng hiện giờ Doãn Chiếu Cơ đang ở Lan Trữ, sẽ lập tức hiệp đàm hạng mục kiến tạo khách sạn, nói không chừng Phòng Trung Hoa có thể phá hư quy củ, tự mình ngăn cấm Tần Mục, làm phần chiến tích này rơi vào trong tay hắn mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Phòng Trung Hoa giải thích với đoàn người của Doãn Chiếu Cơ, nói thành phố còn có chút chuyện cần vội, để đoàn đại biểu có thời gian nghỉ ngơi, sau đó dẫn người của chính phủ rời khỏi Tứ Hải Cư, đi thẳng về chỗ huyện ủy Lan Trữ. Trên đường đi sắc mặt Phòng Trung Hoa dị thường âm trầm, dặn Diệp Thạch Lỗi lát nữa nên làm sao phát động, Diệp Thạch Lỗi gật đầu đáp ứng.
Doãn Chiếu Cơ thấy đám người Phòng Trung Hoa đã đi, duỗi lưng uể oải, đi vào phòng ngủ gọi điện cho Tần Mục. Mỗi người đều luôn lục đục với nhau, ai cũng nắm bắt lấy lợi ích của riêng mình.
- Tần chủ tịch, bọn hắn đã đi rồi, chuyện anh đáp ứng tôi có phải nên cho tôi câu trả lời thuyết phục rồi hay không?
Doãn Chiếu Cơ cười khúc khích, nhưng thanh âm đầy vẻ cứng rắn.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Doãn tiểu thư, cô làm việc quả thật dứt khoát. Như vậy đi, ngày mai tôi muốn đưa một người bạn đến gặp mặt cô, cô xem khi nào thì có thời gian?
Bạn của Tần Mục hình như đều rất có năng lượng, Doãn Chiếu Cơ biết thân phận chân thật của hắn, ngày Tần Mục kết hôn nàng còn đến dự tiệc, liền cười nói:
- Hi vọng Tần chủ tịch đừng làm tôi mất hi vọng, chẳng qua tôi muốn biết thân phận chân thật của người kia.
Tần Mục sửng sốt, lúc này mới nhớ đến Doãn Chiếu Cơ là phu nhân người đứng thứ ba trong chính phủ Triều Tiên, nếu cấp bậc quá thấp nàng sẽ không để vào trong mắt. Hắn giao phong với nàng vài lần, hình như chưa từng xem nàng là một nhân vật quyền thế, chỉ luôn phòng ngự theo kiểu một người đàn ông đều phòng một người phụ nữ mà thôi.
Hắn cười tự giễu, chậm rãi nói:
- Phó bộ trưởng Bộ tin tức trung ương, không biết lãnh đạo cấp bậc này Doãn tiểu thư có cảm thấy hứng thú không?
Doãn Chiếu Cơ tuôn ra thanh âm tiếng cười như chuông bạc, mềm mại nói:
- Như vậy, Tần chủ tịch, sáng mai tôi sẽ đợi ngài đến.
Tần Mục đáp ứng xong thì hai người gác máy. Hiện tại Hạ Chân ngồi có vẻ thật ổn đi, hắn khẳng định đã biết tin tức đoàn đại biểu Triều Tiên đã đến, nhưng vẫn chưa gọi điện thoại tới, chẳng lẽ hắn không muốn nhờ vào chuyện này xoay mình trong Bộ tin tức hay sao? Tần Mục thầm nghĩ.