Phòng Trung Hoa thở ra một hơi, đem cách nhìn của quốc gia đối với nhà đầu tư nước ngoài đến quốc nội nói qua một lần, sau đó lại nói thái độ của tỉnh Bắc Liêu cùng thành phố Đằng Long đối đãi với khu khai phát, cũng trịnh trọng nói rõ hết thảy những thu phí không có hóa đơn định mức đều là không hợp lý, cần phải thủ tiêu, nếu các thương nhân muốn nói ra suy nghĩ của mình thì mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện.
Tài ăn nói của Phòng Trung Hoa quả thật có một bộ dáng, quan chức đi theo bên cạnh đều âm thầm bội phục. Nhưng thương nhân nước ngoài đã nghe theo Douglas bày mưu đặt kế, việc này nhất định phải làm lớn ra, thẳng đến khi nào người mà Douglas chỉ định đến giải quyết mới có thể bỏ qua, vì vậy đương nhiên không đồng ý bộ dáng của Phòng Trung Hoa. Hơn nữa trong lời nói của Phòng Trung Hoa mang theo không ít thuật ngữ cùng ám chỉ ẩn hàm trong quan trường quốc nội, những lời này người nước ngoài nghe không hiểu, vì vậy hắn vừa nói xong vị đại biểu thương nhân đã nói:
- Bí thư thành ủy thân ái, chúng tôi cũng không phải muốn nháo sự, nhưng muốn hỏi vị Hồ khu trưởng này một chút, thuế vụ của chúng tôi phải nộp đã đi nơi nào, có dùng vào trong việc xây dựng khu khai phát hay không mà thôi.
Người này có thể được đề cử làm đại biểu, ánh mắt đương nhiên cay độc. Chứng kiến sắc mặt xanh mét của Hồ Nguyên Minh, lập tức bắt được mấu chốt vấn đề, yêu cầu ngay mặt đối chất.
Trong tay các thương nhân đều có những quyển sổ sách của mình, Phòng Trung Hoa hiểu được chuyện này không thể qua loa xử lý, liền nói với Hồ Nguyên Minh:
- Hồ khu trưởng, vấn đề này tôi nghĩ anh phải có câu trả lời khẳng định.
Hồ Nguyên Minh đã lâm vào trạng thái gần hỏng mất, hắn đưa tay đòi tiền với các thương nhân làm rất bí ẩn. Nếu như bọn hắn ngây ngốc chọc ra ngoài, Hồ Nguyên Minh sẽ có thật nhiều loại phương pháp đem mình phủi sạch. Nhưng trạng thái như bây giờ, chỉ sợ cho dù hắn không cầm đồng nào nhưng bị chụp mũ đòi hối lộ cũng sẽ phủ trên đầu của hắn.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Hồ Nguyên Minh mất hồn mất vía nghĩ đến, nhưng hắn cũng không hoàn toàn buông tha, dù sao năng lượng của cha hắn còn rất lớn, chỉ cần sống qua cửa ải này Hồ Khai Dũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn rơi vào. Hạ quyết tâm Hồ Nguyên Minh tiến lên vài bước, miễn cưỡng chống đỡ mặt mũi nói với đại biểu thương nhân:
- Tôi có thể cam đoan những thuế vụ các vị giao nộp toàn bộ dùng trong việc xây dựng khu khai phát, hơn nữa phụ thuế cũng không phải lấy từ túi tiền của các vị mà là lấy danh nghĩa thu nhập từ thuế của khu khai phát mượn tiền, khi nào trụ cột khu khai phát được hoàn thiện, mỗi tháng sẽ dựa theo tỉ lệ nhất định trả lại cho các vị.
Lý Trung Nguyên cùng Lưu Đại Hữu nhìn thoáng qua nhau, quả nhiên Hồ Nguyên Minh còn chưa chịu đi vào khuôn khổ. Loại cách nói này của hắn có chút hiệu quả như việc góp vốn sửa đường bên huyện Thanh Thao, nếu Phòng Trung Hoa xử lý Hồ Nguyên Minh, chỉ sợ Tần Mục cũng sẽ bị liên lụy.
Hồ Nguyên Minh rõ ràng đã bất cứ giá nào tranh thủ cho mình, nói xong lời này còn ưỡn ngực tỏ vẻ mình chí công vô tư. Đại biểu thương nhân cũng không ngờ được Hồ Nguyên Minh còn có cách chống chế, cúi đầu nói vài câu với phiên dịch, nghi ngờ hỏi:
- Chúng tôi tổng cộng bị trưng thu mấy triệu thuế vụ, chẳng lẽ Hồ khu trưởng có thể đem lợi tức tương tự ngân hàng trả cho chúng tôi sao? Khu khai phát có thể kiếm được tiền nhiều như vậy từ đâu đây?
Hồ Nguyên Minh thiếu chút nữa mắc nghẹn, ý của hắn là mượn tiền làm việc công trước, trước tiên đem cửa ải này lừa qua, sau đó đợi sóng gió qua rồi thì tính sau. Ai nghĩ tới thương nhân nước ngoài không chịu bỏ qua, tiền vay lên tới mấy triệu mỗi người, cho dù Hồ Nguyên Minh táng gia bại sản cũng bồi không nổi.
Phòng Trung Hoa nghe được một chút dấu vết, những thương nhân ngoại quốc kia rõ ràng nắm chặt Hồ Nguyên Minh không tha, thật hiển nhiên là vì bị Hồ Nguyên Minh bức bách khó khăn. Hắn âm thầm khinh bỉ Hồ Nguyên Minh, ngay trên quan trường làm sao vươn tay cũng không biết, lại dám động tới những thương nhân ngoại quốc mà cả thủ đô cũng phải chú ý, quả nhiên là muốn tiền không cần mạng. Nhưng lời thoái thác của Hồ Nguyên Minh cũng tạo cho hắn không gian hòa dịu, liền cười nói:
- Không bằng như vậy, chúng ta đi vào văn phòng nói chuyện đi. Hồ khu trưởng, nếu bố cục của khu khai phát là như thế, anh nên đem tình huống nói rõ ràng với họ thôi, anh xem hiện tại trở thành như vậy, hừ!
Diệp Thạch Lỗi cũng hát đệm nói:
- Chuyện này Hồ khu trưởng làm thật không thỏa đáng, tôi sẽ đăng báo tỉnh ủy.
Nói xong lấy quyển vở viết vài câu, lại lộ biểu tình cho Hồ Nguyên Minh an tâm.
Lý Trung Nguyên cùng Lưu Đại Hữu nhìn nhau, lộ ra tia lo lắng. Tình thế tốt như vậy lại bị đám người Phòng Trung Hoa hóa giải, chỉ sợ sự tình sẽ không diễn biến như Tần Mục dự đoán.
Đúng lúc này, truyền ra tiếng cười sang sảng, Hạ Chân đi cùng Tần Mục với Hạ Uyển Nhi, nhẹ nhàng đi tới nói:
- Khu khai phát huyện Lan Trữ thật quá náo nhiệt đi thôi.
Nghe thanh âm nhóm người Phòng Trung Hoa nhìn qua, nhất thời ánh mắt có chút đăm đăm, trái tim mới thả lỏng lại nhấc lên cao. Bọn hắn vừa hóa giải một lần nguy cơ, đang muốn đả kích Tần Mục nhưng không ngờ đòn sát thủ của Tần Mục lại đi theo tới.
Hạ Chân, cho dù chỉ là cán bộ phòng của thủ đô, cũng không thể khinh thường, huống chi là cán bộ phó bộ cấp, nếu đi xuống cơ sở cũng là một bí thư thành ủy, cùng cấp với Phòng Trung Hoa, huống chi quan ở thủ đô lớn hơn một cấp, so sánh với Hạ Chân, Phòng Trung Hoa còn chưa có tư cách chủ trương đại cục.
Cho dù Hạ Chân chỉ là phó bộ trưởng Bộ tin tức.
Hạ Chân cũng là lão quan trường, thấy tình huống nơi này thật vi diệu, thoáng nhíu mày. Hắn nhìn thoáng qua Tần Mục, phát hiện vẻ mặt hắn mờ mịt cùng khó hiểu, chủ quan cho rằng Tần Mục không biết tình huống diễn biến hiện tại, nếu không sẽ không đưa ra lời đề nghị hắn đến khách sạn Lan Trữ nghỉ ngơi mà không cần qua đây.
Lý Trung Nguyên ra dấu bằng mắt cho đại biểu thương nhân kia, không lưu chút dấu vết nhẹ giọng ho khan.
Đại biểu thương nhân nhận thức Tần Mục, hắn nhìn thấy Tần Mục đi theo Hạ Chân đến, trong lòng liền biết Tần Mục đến cho hắn viên thuốc an thần. Huống chi Hạ Chân vừa lên tiếng, nhóm người Phòng Trung Hoa đã đi tới bắt tay Hạ Chân, như vậy quan chức kia khẳng định phải cao hơn Phòng Trung Hoa.
Vì thế hắn kêu lên:
- Không công bình, phương thức này chúng tôi không tiếp thu, chúng tôi yêu cầu lập tức trả tiền thu phí không hợp lý!
Hắn vừa lớn tiếng ồn ào, thanh âm còn ngang ngửa Lưu Đại Hữu lúc nổi giận, Hạ Chân nhướng mày, nhìn Phòng Trung Hoa nói:
- Sao lại thế này?
Phòng Trung Hoa có chút do dự, sau đó đem mọi chuyện nói ra, nhưng nội dung rất có tính kỹ xảo, đem chuyện Hồ Nguyên Minh vơ vét tài sản hối lộ nói thành hiệp thương không kết quả giữa khu khai phát cùng các thương nhân, hiện tại song phương đang tìm phương án có lợi giải quyết.