Thanh Quan

Chương 519: Tâm tình biến chất​

Bàn tay hai cô gái nắm chặt lấy nhau, làm trong lòng Tần Mục vô cùng chua xót, vội vàng xoay người lại đi tìm bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho Hàn Tuyết Lăng.

Sau đó Tần Mục mới tìm hiểu được, bởi vì thân thể Hàn Tuyết Lăng bị suy nhược nhiều ngày, sau đó đột nhiên trải qua vận động mãnh liệt, tinh thần bị phập phồng quá lớn, dưới áp lực quá độ nên lâm vào hôn mê. Loại tình huống này có thể quy kết đại não đột nhiên bị kích thích, dinh dưỡng thân thể không theo kịp khiến não bộ bị kích thích không thể hoạt động kịp thời, như vậy rất dễ dàng tạo thành tình trạng đại não tử vong, hoặc là nói trở thành người thực vật.

Lời giải thích của bác sĩ làm toàn thân Tần Mục lạnh lẽo, hắn có chút không thể khống chế chụp tay bác sĩ yêu cầu nhất định phải toàn lực trị liệu cho Hàn Tuyết Lăng. Kỳ thật trong lòng Tần Mục cũng hiểu được một khi bị bác sĩ phán quyết bị bệnh này, trừ phi có kỳ tích phát sinh, nếu không mãi cho đến chết Hàn Tuyết Lăng vẫn sẽ là mỹ nhân nằm ngủ chỉ dựa vào máy móc sinh tồn.

Kết quả này làm Tần Mục không thể cũng thật khó thừa nhận. Hắn mờ mịt đi tới trước cửa phòng bệnh, nhìn hai cô gái bên trong, nhất thời cảm thấy khí lực toàn thân biến mất, cảm giác vô lực chưa từng có làm hắn ngã ngồi trên mặt đất.

Ở lại bệnh viện hơn nửa tháng, mỗi ngày Tần Mục giống như xác không hồn. Chu Tiểu Mai chỉ thầm khóc, khuyên bảo Tần Mục nhiều lần nhưng đành bất lực.

Mỗi ngày Tần Mục ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm tay Hàn Tuyết Lăng trò chuyện. Giữa hai người không có cảm tình gì, nhưng nghĩa vụ làm cho Tần Mục cảm thấy được, chính mình không làm tròn trách nhiệm một người chồng. Khi vợ mình đang giãy dụa trong lửa đạn, thế nhưng hắn lại quay về trước cả nàng, hành động này không khác gì sự phản bội.

Chu Tiểu Mai chỉ biết khóc, cuối cùng cũng không chịu được bị bác sĩ an bài vào một phòng bệnh khác tu dưỡng.

Trạng thái này bởi vì sự xuất hiện của Âu Dương Bình mà thay đổi. Hắn đi vào phòng bệnh nhìn Hàn Tuyết Lăng nằm trên giường, trong ánh mắt toát ra vẻ thương tiếc cùng chán nản, theo sau hắn không nói lời nào trực tiếp nắm lấy cổ áo Tần Mục kéo hắn đi thẳng ra ngoài.

Ánh mắt Tần Mục luôn nhìn chằm chằm Hàn Tuyết Lăng, mặc cho Âu Dương Bình kéo đi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy nàng Tần Mục mới giãy dụa kịch liệt, miệng kêu to:

- Buông…buông ra…

Tần Mục đột nhiên rống to khiến các y tá chạy ra xem, nhưng khi nhìn thấy Tần Mục cùng vẻ mặt xanh mét của Âu Dương Bình liền rụt trở về.

Âu Dương Bình đem Tần Mục kéo tới cửa thang lầu, dùng sức đẩy xuống. Tần Mục lảo đảo quay cuồng lăn xuống, trên thân thể không ngừng truyền tới đau đớn. Khi đi xuống lầu dưới Âu Dương Bình lại đạp một cước, cứ thế hắn lại lăn xuống lầu. Từ lầu bốn tới lầu một Tần Mục cũng chưa từng đứng lên.

Đợi tới lầu một, trên mặt hắn đã đầy máu tươi. Âu Dương Bình cảm thấy còn chưa thể hết giận, mang theo hắn đi ra giữa sân đá thẳng vào bụng hắn. Một cước này thật nặng, Tần Mục oa một tiếng phun ngụm máu tươi, thân thể văng ra sáu bảy thước.

Tần Mục như phục hồi lại tinh thần, phun ra thêm ngụm máu, cánh tay nổi lên gân xanh, run rẩy đứng dậy nhìn Âu Dương Bình cười sầu thảm, kêu lên:

- Đến! Đến nữa đi!

Trong mắt Âu Dương Bình hiện tia tán thưởng, nhưng càng nhiều lại là thương tiếc, bước tới gần Tần Mục quát:

- Không tiền đồ!

Nói xong lại vung tay khiến Tần Mục lảo đảo té ra xa. Nhưng lần này Tần Mục lại quay đầu, trên mặt tràn ngập biểu tình điên cuồng, nhìn Âu Dương Bình phát ra tiếng gào thét như dã thú, không biết khí lực từ đâu đến lại hướng Âu Dương Bình nhào tới.

- Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi!

Tần Mục khàn khàn hô to, đấm vào mặt Âu Dương Bình.

Âu Dương Bình không tránh né, mặc nắm tay đấm vào mặt hắn, vết máu nháy mắt xuất hiện. Âu Dương Bình giận dữ hét:

- Có quan hệ gì tới cậu, đều là lỗi của tôi!

Nói xong một cước đá vào hông Tần Mục.

- Là lỗi của tôi.

Đầu Tần Mục đánh lên bụng Âu Dương Bình.

- Là lỗi của tôi!

Khuỷu tay Âu Dương Bình đánh lên sau lưng Tần Mục.

- Tôi không nên đi trước.

Hai tay Tần Mục ôm eo Âu Dương Bình, đánh lên trên tường.

- Tôi không chiếu cố nàng cho tốt.

Đầu gối Âu Dương Bình đá lên cằm Tần Mục.

Các bác sĩ y tác trong bệnh viện quân khu nhìn qua cửa sổ thấy một vị thiếu tướng cùng một vị thiếu úy đánh nhau trong sân, đều thở dài một tiếng.

Cuộc chiến kéo dài chừng một giờ, hai người đầy vết thương ngồi xuống. Âu Dương Bình lấy ra gói thuốc nhăn nhíu đưa cho Tần Mục, cũng tự mình châm một điếu.

- Những người như chúng ta từ nhỏ đã biết đời này sẽ vì quốc gia dâng ra sinh mạng.

Âu Dương Bình rít một hơi, rầu rĩ nói.

Tần Mục rít sâu hơi thuốc, trong phổi đau đớn làm hắn ho khan một trận, toàn thân như rã rời vỡ nát.

- Đám huynh đệ của chúng tôi tổng cộng hơn ba trăm người, nhưng hiện tại còn thừa mấy người?

Thanh âm Âu Dương Bình tịch mịch nói không nên lời.

- Hối hận không?

Tần Mục biết những lời này không nên hỏi, nhưng hắn vẫn hỏi đi ra.

- Vì sao phải hối hận?

Khóe môi Âu Dương Bình cười khẽ:

- Chính bởi vì chúng tôi không hối hận nên những người làm quan như cậu nhất định phải hiểu được, có bao nhiêu người đổ máu mới đổi được cuộc sống vững vàng như hiện tại.

Tần Mục gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Xuống tay thật sự là độc ác.

Âu Dương Bình cười đáp:

- Nếu tôi nặng tay, hiệp đầu tiên cậu đã nằm xuống.

Tần Mục không nói chuyện, hút xong điếu thuốc cũng lấy ra một gói thuốc.

Âu Dương Bình tiếp lấy, lên tiếng:

- Trở lại Thanh Thao đi thôi, nơi đó còn có việc của cậu. Nam tử hán đại trượng phu, cứ tinh thần sa sút như vậy sao?

Tần Mục lắc đầu lại gật đầu nói:

- Tôi chỉ mê mang mà thôi, nhưng cuộc đánh nhau này làm cho tôi suy nghĩ cẩn thận một sự tình.

- Chuyện gì? Có thể cùng nhau hưởng lợi một chút hay không?

Ánh mắt Âu Dương Bình sáng rực, giống như vừa rồi hành hung người không phải hắn.

Tần Mục thở dài, sâu kín nói:

- Tôi suy nghĩ vợ của anh rời khỏi anh quả thật là lựa chọn sáng suốt.

Âu Dương Bình cười khổ một tiếng, nói:

- Những người như chúng ta đem đầu của mình bắt tại dây lưng quần, nàng rời khỏi tôi chứng thật là lựa chọn tốt nhất.

- Nhưng anh vẫn đang đợi nàng.

Tần Mục nở nụ cười.

- Chẳng lẽ cậu không phải sao?

Âu Dương Bình cũng vui vẻ.

Hai người ngồi ở góc tường hút xong hai gói thuốc, mới cổ vũ lẫn nhau:

- Âu Dương, cảm ơn anh.

- Tần Mục, anh đúng.

Sau đó hai người đồng thanh nói:

- Kiên trì.

Sau vài ngày, Tần Mục quay về Tần gia đại viện gặp lão gia tử. Tần lão gia tử không nói gì, chỉ cùng hắn chơi cờ vua.

Chơi tới cuối cùng Tần Mục đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng hắn không chơi xong, chỉ đứng lên hướng lão gia tử bái thật sâu, sau đó rời khỏi Tần gia đại viện.

Qua thêm vài ngày Tần Mục ngồi xe đi về huyện Thanh Thao. Trên xe đặt giường nằm của Hàn Tuyết Lăng vẫn đang truyền dịch cùng đủ loại dụng cụ, giống như một mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ, ngoại trừ vài bác sĩ đi theo còn có Chu Tiểu Mai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất