Thanh Quan

Chương 527: Bóng đêm, mỹ nhân, cạm bẫy (2)

Thân thể nàng hơi nghiêng, thừa dịp Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên trần nhà còn dùng bộ ngực cọ qua cánh tay Tần Mục.

Tần Mục không phải không có cảm giác, hắn ra vẻ thâm thầm ho khan một tiếng, trong lòng càng thêm cảnh giác không ít.

Hai người đi tới phòng số tám, Tần Mục chợt nói:

- Không nghĩ tới Trương kinh lý tìm một căn phòng lịch sự tao nhã như vậy, xem ra hôm nay không uống rượu là không được ah.

Trương Lệ Na cười nói:

- Rượu đến tình ý ở, Tần bí thư, mời!

Nói xong đẩy cửa, hai cô gái mặc sườn xám bên trong cúi đầu nói:

- Chào ngài, hoan nghênh quang lâm.

Trương Lệ Na thấp giọng dặn dò hai nữ phục vụ mang thức ăn lên, yêu kiều cười nói:

- Tần bí thư, hoàn cảnh này thế nào?

Tần Mục gật đầu, nói:

- Phong cách riêng, ý nghĩ đặc biệt, ông chủ nơi này nếu không phát tài thật đúng là không đạo lý.

Trương Lệ Na cười khúc khích, mời hắn ngồi xuống. Tần Mục khoát tay nói:

- Tôi ngồi trước không hợp quy củ, chúng ta qua sô pha ngồi một chút, chờ Lục bí thư.

Trương Lệ Na thầm nghĩ qua sô pha ngồi không phải để Tần Mục chiếm tiện nghi của mình sao? Trong lòng đắc ý, không nghĩ tới Tần Mục háo sắc như thế, càng thêm tự tin với cạm bẫy sắc đẹp của mình, ra vẻ ngượng ngùng nói:

- Tần bí thư, ngài ngồi trước, tôi ra xem thức ăn thế nào.

Nói xong đi ra ngoài.

Nàng vừa đi ra, Tần Mục liền gọi điện cho Lưu Đại Hữu, thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó nhắm mắt lại. Hiện giờ bước lên đỉnh Thanh Thao, đối mặt áp lực cùng hấp dẫn càng lớn, ngược lại không thể giống như ngày trước, làm ra tư thế không sợ trời không sợ đất.

Cuộc gặp mặt này thật sự làm người mỏi mệt, Tần Mục thản nhiên nghĩ, nhưng kỳ thật cũng phi thường mê người.

Lưu Đại Hữu gác điện thoại của Tần Mục, cau chặt mày. Tần Mục này vì sao không chịu sống yên ổn một chút, khách sạn Kinh Điển dễ động như vậy sao? Tần Mục không có chứng cớ lại gọi mình dẫn đội đi thăm dò Kinh Điển, đây chẳng phải không xem hắn ra gì?

Làm phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố, trong khoảng thời gian này Lưu Đại Hữu tiếp xúc rất nhiều, tự nhiên biết được nhân vật sau lưng khách sạn Kinh Điển là người nào, đồng thời từ trong miệng Trương Thúy hắn cũng biết người đứng tên pháp luật cùng ông chủ thực sự sau lưng Kinh Điển không phải một người, như vậy nói rõ ông chủ hiện giờ chỉ là một con rối mà thôi, người sáng suốt đều biết điều này đại biểu cho cái gì, Tần Mục lại gọi mình đi thăm dò Kinh Điển, đây không phải muốn cho mình va chạm đá ngầm sao?

Lưu Đại Hữu cúp điện thoại, nói lại với Trương Thúy, nhất thời làm nàng bật cười, Lưu Đại Hữu khó hiểu sững sờ nhìn vợ.

- Tâm tư của anh cả ngày bị con bé kia ôm lấy rồi phải hay không, vì sao không suy nghĩ lý do Tần bí thư làm như vậy đây?

Trương Thúy lật mắt xem thường, đối với việc Lưu Đại Hữu ngoại tình vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng bây giờ Lưu Đại Hữu đã rất ít liên hệ với Từ Na, cho dù lén lút cũng không làm nàng lấy được bằng chứng chính xác, chỉ khi nào nói chuyện mới châm chọc vài câu mà thôi.

- Không có, em đừng đoán bậy, nhanh chóng giúp anh suy nghĩ nên làm sao bây giờ.

Lưu Đại Hữu trực tiếp né tránh đề tài này, dò hỏi.

- Tần bí thư gọi anh đi thăm dò Kinh Điển, nhưng cũng không có gọi anh đi bắt giữ gì ở đó ah, mệt cho anh còn là phó cục công an, ngay câu nói như vậy mà nghe cũng không hiểu.

Trương Thúy lại châm chọc một câu, thu dọn chén bát trên bàn.

Lưu Đại Hữu vẫn không hiểu chạy theo vào phòng bếp, Trương Thúy đáp:

- Chỉ sợ Tần bí thư đang có rắc rối trong Kinh Điển, vì vậy gọi anh tới đi ngang qua sân khấu, chơi một trò đập cỏ động rắn mà thôi, anh mang theo vài người đi qua, đánh danh nghĩa truy xét tội phạm gì đó dạo một vòng khách sạn là được, nói không chuẩn còn hỗn được chút tiền trinh cùng bữa ăn ngon đâu.

- Anh không lấy tiền.

Lưu Đại Hữu phi thường kiên trì trong chuyện này.

- Cái rắm! Tần bí thư nghĩ tới anh thì đã có đối sách, anh nhanh chóng chuẩn bị đi, gọi theo vài người kín miệng, việc này còn muốn em dạy cho anh sao, thật không biết lão Lưu gia các người đốt nhang thơm mấy đời mới để cho anh cưới được người vợ như em đây.

Lưu Đại Hữu nhất thời cười hăng hắc, gọi điện thông tri vài thân tín chờ mình trong cục, sau đó chạy ra ngoài.

- Mời Tần bí thư về trong nhà ngồi chơi một chút đó, anh đừng lén lút chạy đi gặp tiểu hồ ly tinh kia!

Trương Thúy hô to sau lưng hắn, khiến cho hắn chợt lảo đảo muốn té.

Lưu Đại Hữu bắt đầu có động tác, Tần Mục đang nhìn một bàn thức ăn tinh xảo được mang lên, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ nói:

- Công việc của Lục bí thư thật bận rộn đi, tới giờ này còn làm việc sao?

Trương Lệ Na thấy Tần Mục giả vờ, trong lòng thầm hừ lạnh, sau đó cười nói:

- Vừa rồi Lục bí thư gọi điện thoại đến, bên cục chiêu thương có việc gấp, vì vậy không thể tới.

Tần Mục thoáng cau mày, do dự nói:

- Thật không tốt lắm đâu, không bằng chúng ta chờ Lục bí thư một chút.

Trong lòng Trương Lệ Na thầm hận, bên kia đã hứa hẹn nếu chuyện này thành công sẽ gởi vào tài khoản của nàng hai trăm vạn, nàng cũng không phải nữ nhân đàng hoàng, lợi ích cao như thế tự nhiên đủ cho nàng giở hết thủ đoạn, huống chi Tần Mục tuổi trẻ lực tráng, bộ dạng tuấn tú, việc này thành công xem như Trương Lệ Na tài sắc đều đạt được.

Tần Mục lấy ra điện thoại, không để ý tới tiếng cười của Trương Lệ Na gọi điện tới văn phòng của Lục Vân Phi, điện thoại reo thật lâu không ai bắt máy, Tần Mục bất đắc dĩ cười nói:

- Cục chiêu thương đúng là đơn vị làm mệt người, xem ra Lục bí thư thật sự không thể phân thân.

Trương Lệ Na ứng tiếng nói:

- Phải đó, Tần bí thư, anh xem…

Trong lòng nàng chắc chắn Tần Mục sẽ không rời khỏi.

Tần Mục vỗ tay, đứng lên nói:

- Nếu như vậy không bằng chúng ta ăn đi, nhiều thức ăn mà lãng phí thật quá đáng tiếc.

Trong lời nói của Trương Lệ Na mang theo ẩn ý:

- Phải đó, đồ ăn ngon như vậy không ăn thật quá lãng phí.

Khi nói chuyện nàng õng ẹo đứng lên, ôn nhu nói:

- Tần bí thư, âu phục của ngài thật đắt giá, tôi giúp ngài treo lên vậy.

Trương Lệ Na càng làm như vậy trong lòng Tần Mục càng thêm cảnh giác, có thể làm cho người đàn bà này buông dáng người đến như thế, có lẽ bên trong tồn tại lợi nhuận thật lớn, hắn vừa lúc muốn xem thử trong Thanh Thao rốt cục còn có tôn đại thần nào muốn giở trò.

Hai người ngồi xuống, Trương Lệ Na rót đầy rượu cho Tần Mục, Tần Mục chợt khó xử nói:

- Trương kinh lý, tửu lượng của tôi không cao, chúng ta uống một chút là được rồi.

Tửu lượng của Tần Mục chưa từng lộ ra trong Thanh Thao, Trương Lệ Na cười duyên nói:

- Tần bí thư, ly rượu đầu tiên này tôi muốn bồi tội với ngài, công ty chúng tôi đến Bắc Liêu phát triển, nguyện ý ở chung hòa hợp với các vị lãnh đạo, tuân theo pháp luật, chuyện dĩ vãng xin Tần bí thư đại nhân rộng lượng, một ly này bỏ qua lỗi xưa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất